Liên Dụ mua cho Phương Uyển Chi một cây trâm, không chỉ đắt mà còn
quý. Lúc hắn đưa cho nàng, thái độ có vẻ không tốt lắm, Phương đại cô
nương từ chối mấy lần đều bị hắn ném lại nên không thể không thu. Nhưng
mà nhận rồi cả ngày cả đêm nàng đều phải phòng thủ, không thể say giấc,
hoảng sợ không chịu nổi.
Thanh Liễu đứng bên cạnh vểnh chân lên nhìn, phán:
“Tiểu thư, nam tử đưa trâm cho nữ tử là sao, là vì Lan Khanh công tử
vừa ý người. Người xem trong thoại bản đều viết. Bạch nương tử đưa ô cho Hứa Tiên, Lương Sơn Bá đưa thư cho Chúc Anh Đài, hay Tây Môn Khánh đưa
cho Phan Kim Liên vậy”.
Phương Uyển Chi không nói tiếng nào, xoay mặt đem thoại bản trong nhà đi đốt sạch.
Nàng nhíu mày nằm nghiêng trên giường, nghĩ.
Hứa Tiên lấy ô, bị Pháp Hải nhốt trong Kim sơn tự làm hòa thượng nửa đời.
Chúc Anh Đài lấy thư, đi theo Lương Sơn Bá làm bươm bướm chui lên từ dưới đất.
Về phần Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên lại càng thảm hại hơn. Hừ, có
thể thấy là cô nương gia không được nhận đồ bậy bạ. Huống chi là Lan
Khanh đưa, sao có thể tùy tiện được.
Phương Uyển Chi nghĩ đến mấy ngày trước bị hắn cưỡng chế kéo đến tiệm bán đồ cổ chọn trâm, không kìm được mà rùng mình một cái.
Đó mà ngày vô cùng bình thường, sau giờ ngọ, Phương đại cô nương theo thường lệ bưng một cái bát to múc cơm đi vào trong nhà, bình thường như không có gì bình thường hơn. Chỉ là chân chưa kịp bước vào đã bị Bì Bì
lôi ra nhét vào xe.
Đây là xe ngựa tốt, chỉ dành riêng cho Lan Khanh. Không lâu sau, rèm
vén lên, nàng thấy Lan Khanh bước vào. Một chiếc trường bào màu trắng
thêu hoa văn gấm, mũi hài màu xanh trúc, vừa lên xe đã lười biếng làm ổ
một bên. Có lẽ hằng ngày quen với việc hắn phô trương, hơn nữa cách ăn
mặc này cũng khiến Phương Uyển Chi ngây ngẩn cả người.
Nàng bưng cái bát to nhìn hắn, không hiểu rõ.
“Hôm nay không vẽ à?”
Hắn tranh thủ lúc rảnh rỗi đưa mắt nhìn qua, mũi hừ một tiếng.
“Dẫn cô đi mua ít đồ.” Phương Uyển Chi suýt nữa thì sợ tới leo cửa sổ xe nhảy ra ngoài .
Hắn đưa nàng đi mua đồ? Nàng không nghe lầm chứ? Lẽ nào La Hán hạ
phàm vào thân thể của hắn, chạy tới thế gian làm việc thiện tích đức
sao?
Phương đại cô nương cảnh giác nắm chặt hà bao.
“Ta không mua, ta không thiếu gì cả, mua cái gì chứ?”
Lan Khanh nhìn vẻ mặt đề phòng trắng trợn của nàng, liếc mắt một cái, ít lời nhiều ý nói:
“Cô nhìn ta mua.”
Xe ngựa đi được một đoạn đường, đúng đường là dẫn vào kinh. Đi một
lúc thì vào đường lớn, cuối cùng dừng lại trước cửa tiệm đồ cổ. Phương
Uyển Chi thấy Lan Khanh xuống xe, rồi hắn tức tối nói với Bì Bì: “Lôi
nàng ta xuống”.
Cái kiểu gì vậy, như thể muốn dán luôn trên xe, hắn đâu có ăn thịt người.
Tiệm đồ cổ mà xe dừng lại này Phương Uyển Chi cũng nhận ra, là một
trong bốn hiệu buôn lớn nhất thành, tên là Khinh Trần Cư. Đồ ở đây đều
là thượng đẳng. Chất lượng cũng tốt, Phương Chính mà phải vào đây thể
nào cũng phun ra ngụm máu.
Giờ Lan Khanh đột nhiên đưa nàng đến đây chọn đồ, ngay cả con mắt Phương Uyển Chi cũng không dám nhìn loạn.
Chưởng quỹ trong phòng là một lão đầu trên dưới năm mươi, đứng bên
cạnh là hai người phụ tá đang cắn hạt dưa, Phương Uyển Chi bước vào thì
không ai phải ứng gì, đến khi họ thấy Lan Khanh đứng ở cửa thì kinh
hoàng đến mức dưa rơi đầy đất, há mồm hỏi: “Sao ngài cũng tới?” Còn định cúi người hành đại lễ.
May mà Bì Bì nhanh tay lẹ mắt cản lại.
“Hôm nay tới để mua đồ thôi, chưởng quỹ lấy mấy cây trâm cô nương hay dùng ra ta xem thử, hàng thượng đẳng ấy”.
Tiểu lão đầu nghe vậy thì khom lưng. Không biết vì sao chủ tử nhà
mình lại đi đến đây, Khinh Trần Cư này vốn là của gia mà, muốn vật gì
chỉ cần nói một tiếng, đâu cần phải tự thân tới làm gì, bên người còn
dẫn theo một cô nương?
Vương chưởng quỹ già rồi nhưng đầu thì vẫn còn sáng suốt, ông trợn to mắt ngậm miệng lại, biết cái gì nên nói, cái gì không. Mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, sau đó mang mấy cây trâm ra đưa đến trước mặt Phương Uyển
Chi, cung kính hỏi: “Cô nương nhìn xem, có vừa ý cái nào không?”
Phương Uyển Chi ở Phương gia mặc dù không được xem là sủng ái nhưng
cũng không phải không có kiến thức. Cây trâm này có đáng bạc hay không,
vừa nhìn đã biết. Nàng đưa lên miệng cắn một cái, răng môi run rẩy.
Hàng này là thật sao?
Phương Uyển Chi đầu óc rối loạn không chọn được đồ, thực ra Liên Dụ cũng không tốt hơn là bao.
Đây là lần đầu tiên hắn đưa một cô nương đi mua sắm, nương mất từ khi hắn chín tuổi, vẫn chưa kiếm được tiền. Bên cạnh cũng không có tỷ muội
gì, cho nên những món đồ của nữ hắn cũng không hiểu rõ.
Mà sở dĩ hắn nhất định buộc Phương Uyển Chi đi mua trâm chính là để bù đắp.
Hắn cúi đầu lấy một cây trâm gỗ được chạm trổ trên quầy.
Liên Dụ tự biết, nụ hôn lần này hoàn toàn khác với trước kia. Lần
trước là bất đắc dĩ, là ngộ biến tùng quyền. Lưu Lễ nhìn thì ngốc nhưng
thực ra vô cùng khôn khéo, không làm vậy hắn sẽ không tin. Nhưng lần này là do hắn không biết xấu hổ.
Tiện nghi của cô nương gia làm sao có thể chiếm lấy tùy tiện được,
đặc biệt là loại chuyện vô cùng
ám muội này, rất dễ bị trời phạt. Cho
nên không hề hối hận như lần trước, cũng không cảm thấy mình là củ cải
tráng, hắn muốn mua một thứ gì đó đàng hoàng đền bù tổn thất cho nàng.
Tình yêu là một thứ gì đó vô cùng xa lạ với Liên Dụ, hoặc là phải
nói, hắn hoàn toàn không hiểu. Hắn hôn Phương Uyển Chi, nhưng mà đó chỉ
là một nụ hôn, không biểu đạt điều gì, hắn thừa nhận mình thích gần gũi
với nàng, giống như thích Vương Thủ Tài vậy, cũng sẽ hôn lên mặt mèo vài lần vậy thôi.
Hắn mua đồ cho Phương Uyển Chi, vì cứ có cảm giác mình thiếu nàng,
cho nàng gì đó, hẳn sẽ thư thái hơn, nếu không ngày thường nhìn Phương
Uyển Chi, hắn sẽ thấy giật mình bất an.
Bên này Liên Dụ đang tự tìm một lý do hợp tình hợp lí cho lòng thanh
tĩnh, chẳng hay biết Phương đại cô nương đang ngơ ngơ ngác ngác, mặt mày trắng bệch như bước vào trận chiến. Ở Khinh Trần Cư, dù cha nàng đến
cũng chỉ được tiểu nhị ra tiếp đãi, giờ đến lão chưởng quỹ cũng ra, còn
đoan đoan chính chính lấy cho nàng chọn. Mặt bị dọa cho phờ phạc rồi.
Nàng nói với Lan Khanh:
“Về đi, về thôi, ta sợ quá.”
Đôi mắt tròn như mắt bồ câu trắng đen rõ rệt, quả nhiên là bị hù rồi.
Lan Khanh vốn đang nghiêng người tựa vào bên quầy Khinh Trần Cư, mờ
mịt một lúc rồi tức giận kéo Bì Bì sang một bên: “Nàng nói nàng sợ kìa?
Đều là chủ ý thúi của ngươi hết”.
Nhắc tới hai người chủ tớ nhà kia, đều là những người chưa tiếp xúc
với cô nương gia bao giờ, cho nên cũng không ai biết phải làm gì. Sau
buổi tối Liên Dụ “thâu hương thiết ngọc” liền kéo Bì Bì không chút kinh
nghiệm ra bàn bạc, rốt cục nên mua gì cho người ta để đền bù tổn thất
đây.
Mặc dù hắn cũng chướng mắt Bì Bì nhưng giờ có người thương lượng còn hơn không.
Sau khi thương lượng xong trở về, Phương Uyển Chi đã sợ run cầm cập,
hắn cũng rất tự nhiên quy kết toàn bộ sai lầm lên người Bì Bì.
Bì Bì nói: “Đó là bởi vì hình tượng ngài không tốt, đức hạnh quá kém, nếu là người khác ngài xem có phải họ cũng sẽ run không.”
Liên Dụ định trở mặt, nhưng hắn suy nghĩ một lát, thấy bây giờ cũng không phải lúc, bèn xoay mặt trấn an Phương Uyển Chi.
“Đừng sợ.”
Lại thấy lời này không hoàn toàn biểu đạt hết hảo ý của mình, Liên Dụ đành móc một ngân phiếu từ trong lòng ra ném lên quầy.
“Ta có tiền mà.”
Bên ngoài Liên Dụ không hề có vẻ giàu có, vì phòng ngừa nhỡ đâu có
người hỏi vay, thậm chí từ ngày đầu hắn được phong thượng thư, hắn còn
mặc một cái áo quan rách nhiều lỗ, như nghèo rơi nghèo rớt. Lúc này lại
tỏ ra khoe của như vậy, hắn tự nhận là mình đã thể hiện nội tâm vô cùng
thành khẩn rồi, ai ngờ hai chân Phương Uyển Chi mềm nhũn, ngã phịch
xuống đất khóc.
“Ngài nói đi! Rốt cục là ngài muốn sao? Ngài đừng có lừa ta, ta không có tiền mà!”
Khóc lóc gà bay chó sủa một lúc lâu, cuối cùng đành phải nhờ lão
chưởng quỹ hơn năm mươi tuổi chọn ra một cây trâm giá không cao không
thấp.
Cả quá trình thì khỏi phải nói, hoảng sợ, biến sắc, ép buộc. Lan
Khanh thấy nhân phẩm hai mươi bảy năm của mình chứng minh một điều, hắn
không thể quá keo kiệt, nếu không đến lúc đột nhiên muốn cho bạc, người
ta sẽ tưởng hắn hồi quang phản chiếu .
Sau khi trở về, hắn làm tổ trên giường vừa ôm mèo vừa oán giận Bì Bì: “Nữ nhân đúng là phiền toái, ngươi xem Phương Uyển Chi đi, không có
chuyện gì mà cũng đòi sống đòi chết, ta có làm gì đâu”.
Bì Bì lười phản ứng lại với hắn, vô cùng thẳng thắn tường thuật một câu: “Ngài hôn trộm người ta.”
“Không phải là nàng không biết sao?”
Bì Bì vội vàng làm gì đó, vẫn nói lại câu nói kia: “Ngài hôn trộm người ta.”
Liên Dụ không lên tiếng, tay trái ôm Vương Đại Tráng, phải tay ôm Vương Thủ Tài đàng hoàng nghỉ ngơi.
Đúng! Hắn hôn trộm người ta đấy.