Ba ngày lênh đênh trên nước, vất vả lắm mới lên được bờ, chân của Vương Thủ Tài vẫn mềm như cũ.
Vị tiểu gia này chúng ta bị say sóng. Từ khi lên chiếc thuyền này nó đã cảm thấy không được tự nhiên, cộng thêm bản tính không gần nước, khiến nó lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là bơ vơ không nơi nương tựa.
Hiếm khi nó mới chịu để yên cho Phương Uyển Chi chăm sóc, giờ được lên bờ thì muốn vui chơi trên cỏ thật đã, không ngờ vì Lưu Lăng muốn làm mình làm mẩy nên vừa xuống thuyền đã lại lên xe ngựa.
Dịch quán huyện thừa là một người khá lạnh lợi, một miệng ca công tụng đức, gì mà vương gia không ngại cực khổ, tàu xe mệt nhọc còn vội vã lên đường, thật làm cho hạ quan muốn quỳ bái lạy. Rồi cái gì mà dân chúng Nhạn Nam có vương gia đến tiêu diệt phản loạn, đúng là phúc khí tu luyện tám trăm năm.
Khen đến mức Lưu Lăng cả người như bay lên, liên tiếp khen thưởng nhiều vàng bạc.
Phương Uyển Chi làm tổ trong xe ngựa cũng vén rèm ra xem, chậc chậc hai tiếng rồi lại rụt đầu về.
Nàng bắt đầu thấy lo cho Liên Dụ rồi, tên Lưu Lăng này tính tình kiêu ngạo lại ương ngạnh, nếu Nhan Nam thực sự động binh, hắn có thể nghe lời Liên Dụ được sao?
Nếu không nghe, tên ngu này làm rối hết mọi việc, thật không biết cuộc chiến này sẽ biến thành cái dạng gì?
Hắn có sợ bị liên quan không?
Phương Uyển Chi nghĩ vậy, liền hỏi thẳng.
Liên Dụ ngồi trên nệm êm, đang tính toán sổ sách từ kinh thành đưa tới. Nghe nàng hỏi thì không ngẩng đầu, nói thẳng: “Ta không chơi với kẻ ngốc, cô nhìn xem hắn ngốc thành cái dạng gì kìa, có gì mà liên quan với hắn, không làm.”
Phương Uyển Chi ngồi bên cạnh nhìn sang, đột nhiên nàng lại thấy, tính tình của Liên Dụ, cũng khá giống tính cách của mình. Lúc thì giả làm người khiêm tốn, khi thì khắp người toàn mùi vô lại.
Nàng không tin Liên Dụ sẽ chịu lỗ như thế, nàng sẽ ngước mắt nhìn xem, hắn định xử lí tên Lưu Lăng này thế nào?
Bên này Liên đại nhân không muốn xác lập quan hệ đồng minh, Lưu Lăng bên kia cũng không có ý nghĩ đó. Đầu tiên, hắn không hề thấy mình không thông minh, cũng không thấy Liên Dụ có gì hơn người. Hơn nữa trước đó cũng có nói, hắn không hợp mắt với khiếu thẩm mỹ của Liên Dụ.
Bởi vì hắn không nghĩ ra được, Liên Dụ để một ngừa bị chàm nửa mặt như vậy đi theo cả ngày, nha đầu vừa xấu vừa ngốc có gì tốt chứ. Hai người lại còn khá thân thiết, lúc ở chung một chỗ, có khi nha đầu kia còn hung dữ với hắn, hắn cũng chịu, vậy không phải là có bệnh sao?
Nhưng Lưu Lăng cũng phát hiện được, Liên Dụ lúc nào cũng ăn ngon hơn hắn, bởi vì được nha đầu xấu kia thiên vị. Sau khi thuyền lớn đến Giao Châu, Liên Dụ liền thay xe ngựa. Hắn với Lưu Lăng, là xe cửa hàng hắn mang tới.
Lưu Lăng cũng biết hắn có làm ăn ở Giao Châu, vốn muốn trách cứ hai câu, bắt hắn phải đi xe ngựa cùng loại với mọi người, nhưng khi nhìn chiếc xe vừa đưa tới, bề ngoài không có gì lạ, cũng không bằng một nửa xe hắn, cho nên không làm khó dễ nữa.
Nào có biết, khi xe vào đến Liêu thành, Lưu Lăng muốn cải trang đi bộ, thuận tiện dạo kỹ viện hai vòng, khi đó hắn mới phát hiện bên trong xe ngựa của Liên Dụ như thế nào.
Xe của hắn mặt trong cực kì tinh xảo, không gian rộng rãi, còn có một chiếc bàn gỗ hoa lê nhỏ bày một bàn cờ bằng ngọc, chắc là làm ổ trong này đánh cờ với A Đào.
Sau khi Lưu Lăng nhìn thấy thì cực kì không vui, trừng mắt nói: “Bổng lộc triều đình được bao nhiêu, rõ ràng là nhà ngươi tham ô”.
Liên Dụ không nói, chỉ cười, cười nhẹ nhàng, như không có biểu cảm gì.
Trong lòng Lưu Lăng càng nghẹn, nhưng lại không phát tác lửa giận được, cái miệng rộng mở ra một lúc mới nói được một câu:
“Rõ ràng là ngươi tham ô, ở xe của ngươi cái gì cũng tốt. Cốc trà là sứ ngọc Nam triều, ta nhìn ra được”.
Liên đại nhân vốn đang không để ý, bị Phương Uyển Chi đẩy một cái rồi trừng mắt, hắn mới thong thả đặt quân cờ xuống, chỉ vào vật trang trí bên trong rồi nói với Lưu Lăng: “Nhãn lực của vương
gia thật tốt. Cái này là cha ta tặng cho ông nội, ông nội tặng lại cho ta. Món này là cha của Trương Lương tặng cho cha ta, cha ta tặng cho cha ngài, cha ngài lại ban cho ông nội ta, ông nội ta mới đưa cho ta. Còn cái này là cha ta hiếu kính ông nội ta, ông nội ta lại giao cho ta”.
Lưu Lăng không nói được gì, nghẹn họng nhìn trân trân, nghe hắn nói mà đầu cũng ong ong, tức tối trở về xe ngựa của mình.
Hắn nghiêng người đọc diễm bản rồi nói với Trương Lương: “Hai chúng ta đừng đấu với Liên Dụ nữa, hắn có rất nhiều đồ do cha ngươi tặng cho, ngay cả cha ta cũng thưởng”.
Trương Lương nghe vậy thì gập sách lại, trong khoảng thời gian ngắn không hiểu được cha ta cha ngươi gì, sau đó dứt khoát không nghĩ nữa, kéo Lưu Lăng đi tìm kỹ viện .
Nữ nhân phía nam phong tình hơn so với phía bắc, tư vị cũng không giống nhau, thấy thú vị thì có thể mang thêm hai người về.
Tuy Liêu thành có nhiều thú vị, nhưng Lưu Lăng vẫn không quên mục đích chuyện đi này. Không lưu luyến hai nữ tử xinh đẹp bên cạnh, hắn nhanh chóng đi đến địa giới Nhạn Nam, tiếp một đôi quân khôi giáp hùng hậu là do Tiếu Thế Đông gọi tới.
Tiếu Thế Đông là thuộc hạ của Liên lão gia, đương nhiên không có binh hèn dưới tướng. Nhìn những tướng sĩ kia bước chân chỉnh tề, người người tay cầm kiếm dài, dáng người anh dũng, đứng thẳng.
Người biết là tới Nhạn Nam dẹp loạn, chứ không biết còn thưởng là cuộc chiến giữa hai đội quân lớn lắm.
Thật là khí phách.
Tri huyện Nhạn Nam Bạch Yến Trầm nghe nói có người trong cung đến, giày cũng không kịp mang, một đường lảo đảo ra đón, nhìn thấy đội quân trước mặt cũng suýt tè ra quần, sao nhiều người quá vậy? Hắn nhìn lại một lần nữa, ôi chao các vị thần tiên ơi, bất chấp hết chạy tới như điên ôm một cái chân lớn rồi òa khóc.
“Các vị đại nhân đến rồi, đội quân khí phách quá, nhất định sẽ đập chết được bọn kia”.
Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, vài vị quan to từ kinh thành đến đều lẳng lặng nhìn tên Bạch tri huyện kia quần áo không chỉnh tề đang ôm đùi ngựa khóc lóc tâm sự.
Chờ mãi không thấy ai trả lời, Bạch Yến Trầm khóc lóc cũng thấy không có ý nghĩa, bèn ngẩng đầu lau mắt, khi đó mới nhìn rõ mình ôm sai chân, mặt cũng không thấy thẹn thùng. Hắn đỏ mắt mang giày vào, mặc đồ quy củ rồi ra hành lễ.
Đợi đến khi đứng trước mặt Phương Uyển Chi, hắn không hề nói lắp, mở miệng chào: “Thỉnh an Thượng thư phu nhân”.
Lời vừa nói xong, Liên Dụ và Phương Uyển Chi còn chưa lên tiếng, Lưu Lăng đã toét miệng nói trước: “Này tên mắt mù kia, con mắt nào của ngươi thấy người bên cạnh Liên thượng thư là phu nhân hắn hả? Ngươi nhìn lại cẩn thân đi ha ha ha ha”.
Mắt Bạch Yến Trầm đúng là không tốt, hắn bị cận thị, không nhìn gần thì không rõ. Nhưng điều này không có nghĩa hắn không nhìn xa được, suốt ngày đôi mắt cứ híp híp lại, nhìn cái gì cũng như phủ một tầng sương mù dày đặc.
Hắn nghe Lưu Lăng nói xong thì lui về sau hai bước ngồi chổm hổm trên mặt đất nhìn Phương Uyển Chi từ trên xuống dưới, đến khi thấy rõ ràng mới vội nói: “Ôi ôi, xin lỗi Liên thượng thư, xin lỗi, sao lại xấu thành như vậy chứ!”
Liên Dụ đưa tay kéo nha đầu xấu kia ra sau lưng mình, nhấc chân đạp lên eo tên kia một cái.
“Nhìn cái gì vậy hả, chuẩn bị thức ăn đi, nãy giờ toàn nghe ngươi khua môi múa mép? !”