Bạch Yến Trầm nói chưa từng gặp quỷ, Lưu Lăng nghe xong liền trở nên tỉnh táo.
Câu nói này đúng là đã đánh thức hắn.
Đúng rồi, hắn còn chưa thấy quỷ mà, cứ ngơ ngơ xuống núi thì có gì mà khoác lác với Trương Lương đây.
Chỉ là Liên Dụ nói, con quỷ này giờ không thể nhìn thấy ánh sáng, nếu để nó thấy ánh sáng sẽ biến mất, vậy giờ không xem được rồi. Lưu Lăng chần chừ.
Bạch Yến Trầm nói: “Vậy không bằng sau này chúng ta đến xem, chuẩn bị về thôi”.
Lưu Lăng nghiêng đầu nhìn hắn, cảm thấy rất kinh ngạc: “Lúc trước không phải ngươi rất sợ quỷ à, giờ sao lại tỉnh táo thế”.
Bạch Yến Trầm xoa xoa đôi bàn tay, thẹn thùng nhìn mũi hài của mình.
“Hạ quan bây giờ vẫn sợ, nhưng lại thấy hiếu kì. Dù sao cũng chỉ nhìn một chút thôi, nhưng mà không nhìn cũng được, nhìn xong có khi lại ngủ không yên”.
Lưu Lăng lười nghe hắn lầm bầm lầu bầu một mình, tự nhiên lại thấy hào hứng muốn nhìn quỷ, hắn nhìn ra ngoài viện rồi nói lớn: “Liên Dụ, bản vương xuống núi cũng được thôi, nhưng sắc trời hôm nay cũng tối rồi, ta ở trong viện của ngươi một đêm, một đêm thôi, không nhiều đâu, không lẽ ngươi không giữ được à”.
Chỉ cần một đêm thôi, hắn không tin mình không nhìn thấy con quỷ kia.
Liên Dụ không cho nhìn thì hắn tự đi tìm.
Lưu Lăng cảm thấy mình không hề ngốc, đầu óc vẫn có thể dùng được.
Nhưng mà hắn nói việc hắn, Liên Dụ đâu có ý muốn giữ khách, Lưu Lăng nói sắc trời tối rồi, xuống núi thì không hay, hắn bảo Bì Bì lấy ngựa tốt tới, một khắc cũng không muốn giữ, chỉ muốn đuổi đi ngay lập tức.
Lưu Lăng tự nhận mình cơ trí, hắn ép mình đi thì mình rửa chân. Thế là Lưu Lăng bảo Bạch Yến Trầm tới phòng bếp múc cho hắn thùng nước lớn, để ngâm chân. Ngâm xong rồi nằm ngủ, mệt chết đi được, thế mà mặt trời vẫn còn chưa xuống núi, Lưu Lăng thấy mình mà không đi thì quá không biết xấu hổ, nêu kéo Bạch Yến Trầm cùng nhau ngâm chân, ngâm mãi cho tới khi mặt trời xuống núi mới lạch bạch ra khỏi phòng.
Liên Dụ đứng cạnh cửa sổ nhìn hắn một lúc rồi không nói gì, xoay người đi cùng Phương Uyển Chi tới xem mèo.
Lúc nửa đêm, bên ngoài phòng cực kì yên tĩnh, ngoài thôn có người gõ ba cái, nhắc nhở cẩn thận dễ cháy.
Lưu Lăng ngồi trong phòng ngáp liên tục, thấy đèn ở nhà chính đã tắt liền vội vàng rửa mặt bằng nước lạnh, trùm một tấm vải trắng rồi nhẹ nhàng đi ra. Bạch Yến Trầm cũng đi theo sau lưng mình, đi được một lúc hắn lại thấy mình ngu. Làm gì có ai hơn nửa đêm còn trùm vải trắng ra ngoài không.
Nhưng mà Lưu Lăng nghĩ, buổi tối đi ra cũng phải che mặt, hắc y đại hiệp đều rất đẹp trai. Chúng ta hiếm khi được làm một việc như vậy, không cần quá sợ hãi. Hắn không tìm được vải đen, cho nên lấy vải trắng dùng tạm.
Đi xuyên qua hành lang, Lưu Lăng thấy tòa nhà này lớn quá, lại không đốt đèn lồng, bốn phía tối tăm không biết nơi nào mới là nơi nhốt quỷ,
Hắn lại khá béo, mới đi được một vòng đã thấy mệt, bèn đặt mông ngồi xuống hòn non bộ không đi nữa. Đưa tay vuốt mồ hôi trên trán, hắn nói với Bạch Yến Trầm: “Không đi nữa, ta phải về nghỉ ngơi đây. Tìm không mục đích như vậy khi nào mới ra, hai ta trở về đi.”
Trên người Bạch Yến Trầm lại không có chút mồ hôi nào, Lưu Lăng nói không đi, hắn cũng đàng hoàng ngồi bên cạnh. Trong tay không biết từ khi nào cầm mấy khối gỗ nhỏ, gạch gạch trên mặt đất.
Lưu Lăng thấy hắn ta như đang thì thầm gì đó, nghe không rõ, trên mặt cũng là vẻ nghiêm túc hiếm có, hắn càng thêm nghi ngờ, đi vài bước tới bên cạnh: “Này, ngươi lấy mấy vật này làm gì?”
Bạch Yến Trầm không trả lời, phải nhắc lại một lần nữa hắn mới ngẩng đầu lên.
Trên mặt trở về bộ dạng ngốc nghếch ngơ ngác.
Hắn nói với Lưu Lăng: “Đây là đồ mấy tiểu hài tử hay chơi thôi. Lão gia nhà hạ quan hay nói, cái này có ở trong núi, nếu viết phương hướng ra rồi quay, miếng gỗ này có thể chỉ đúng”.
Lưu Lăng nghe xong thì vỗ tay một cái.
“A, còn tưởng là cái gì. Cái này lúc nhỏ Bản vương có chơi rồi, chúng ta còn nói là: hai chúng ta cùng phân xử, nói đến nói đi đều tại ngươi, ai thúi, đánh người đó, cuối cùng chữ nhi rơi xuống người nào”.
Nói xong hắn cầm lấy phiến gỗ trong tay Bạch Yến Trầm, hoang mang: “Chúng ta cần ba miếng là nhiều lắm rồi, ngươi cầm nhiều thế.”
Bạch Yến Trầm chỉ làm không đáp, trên mặt vẫn là nụ cười nịnh nọt, giống như ngại lắm.
Lưu Lăng cũng không nói gì thêm, trông thấy hắn đưa tay chỉ hướng, liền đi tới phương hướng đó tìm kiếm, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của Bạch Yến Trầm. Lúc này đây, vẻ mặt hắn hoàn toàn khác với lúc nhát gan sợ sệt, khuôn mặt trắng bệch dưới ánh trăng, như che giấu một điều gì đó.
Quả nhiên, hai người tìm kiếm ở hướng đó một lúc thì thấy nơi bắt quỷ. Lưu Lăng vỗ bải vai Bạch Yến Trầm một cái.
Hắn nói: “Được lắm lão Bạch, ngày thường thấy ngươi như phế vật, lúc mấu chốt lại có ích hơn Trương Lương nhiều. Viện này lớn như vậy, nếu không nhờ ngươi lấy mấy miếng gỗ đó ra thì trời có sáng chưa chắc chúng ta đã tìm ra đâu”.
Bạch Yến Trầm cười vô cùng khiêm tốn.
“Vương gia quá khen, hạ quan cũng chỉ đánh bậy thôi. Mới rồi ngài cũng thấy đó, cứ
làm lung tung, có khi là vì ngài ở bên, hạ quan dính chút long khí nên mới tìm được đó”.
Tên Lưu Lăng ngốc này ngày thường rất thích nghe khen. Bạch Yến Trầm khen hắn, hắn cũng cảm thấy nhờ mình mới tìm được nơi này.
Hai người bước vào sân, Lưu Lăng nhìn mấy chum vại bên miệng giếng, hơi lo sợ.
Tòa nhà Liên Dụ thuê rất lớn, khắp trong sân đều có cây to, đứng ở đâu cũng thấy bầu trời dày đặc âm khí.
Giờ lại là nửa đêm, bên các vạo lớn như có một làn khói quỷ. Nhìn lại miệng giếng trơ trọi càng khiến người ta sợ hãi.
Hắn lùi về sau hai bước, sau đó đưa tay đẩy Bạch Yến Trầm từ phía sau lên, cũng không chịu thừa nhận là do mình sợ hãi, chỉ nói, ngươi sang đó vén lên nhìn thử, cái gần chúng ta nhất đó. Bản vương không muốn chạm vào mấy thứ đồ bẩn này.
Lúc đầu Bạch Yến Trầm cũng sợ, liên tục trốn tránh không chịu tiến lên, cuối cùng Lưu Lăng nổi giận, hắn đành phải bất đắc dĩ.
Cái vạc lớn giữ quỷ là loại người dân dùng để ướp rau, bên dưới rất nhỏ, phần giữa thì như cái bụng bự, giống một nam nhân béo. Miệng vại được quấn bằng vải trắng, dán một vài kí hiệu loạn xị, chữ thì như gà bới, không cần nghĩ cũng biết là từ tay của Liên đại nhân.
Bạch Yến Trầm nhìn một lúc, cảm giác thứ bên trong vẫn còn hô hấp, ống tay áo phủ xuống, hắn lấy một ngân châm từ trong túi ra.
Lưu Lăng không biết Bạch Yến Trầm đang làm gì, nhìn cái bóng lưng kia hồi lâu thì thúc giục:
“Này, sao ngươi còn chưa vén lên, ngươi có thấy tà khí quanh đây không hả? Vén nhanh lên rồi đi, cái chỗ quỷ quái này”.
Lưu Lăng thấy Bạch Yến Trầm gật đầu nhẹ, bởi vì bóng cây che xuống, thấy hắn vén tấm vải ra thì mình cũng bước lại gần. Hắn phải nhìn tận mặt, thấy rõ ràng rồi mới về kể cho Trương Lương được. Nhưng không ngờ Bạch Yến Trầm lại quay phắt người lại.
Lưu Lăng cảm giác có một ánh sáng bạc vụt lên trước mắt, vọt tới sau gáy mình. Chỉ là còn chưa tới gần, xung quanh đã bừng sáng lên.
Không biết từ lúc nào Liên Dụ đã đốt đèn lồng ngáp liên tục dựa người bên sân, cả người vô cùng lười biếng, bên cạnh là Bì Bì và A Đào. Ai cũng đốt đèn lồng, rõ ràng là chưa tỉnh ngủ.
Bạch Yến Trầm như xoay người muốn chạy, nói là bị hù, con quỷ bên trong rất đáng sợ, ngã xuống bên cạnh Lưu Lăng.
Giờ Lưu Lăng không có thời gian nhìn quỷ nữa, bởi vì Liên Dụ đã nhấc đèn lồng đi tới.
Hắn ngồi xổm xuống, dùng đèn lồng chiếu Bạch Yến Trầm.
Ừ, bộ dạng không chút huyết sắc, hắn nhìn vại miệng đã mở ra một lúc rồi đậy lại, cười nói với hai người: “Sắc trời không còn sớm, hai người không ngủ à?”
Ở Hoa Quả Thôn Lưu Lăng vẫn phải dựa vào Liên Dụ, hôm nay không chịu nghe lời của hắn, tự mình mò đi xem quỷ, cho nên cũng lo hắn sẽ giận.
Giờ nhìn thấy hắn mỉm cười trong lòng càng sợ hơn, Lưu Lăng nghĩ thôi có gì mai hỏi Bạch Yến Trầm cũng được, cho nên vội gật đầu: “Ừ, nên ngủ rồi. Bản vương đi nhà xí thôi, mơ màng nên đi tới nơi này. Viện của ngươi thật rộng quá”.
Bạch Yến Trầm cũng hùa theo: “Đúng là rộng quá, thưởng thức của Liên đại nhân từ trước đến nay đều không tầm thường.”
Liên Dụ rất thản nhiên nhận lấy những thứ khen này, hắn đưa tay thay Bạch Yến Trầm sửa sang lại vạt áo lộn xộn, rồi nói:
“Xưa nay có một loại trùng cổ độc có thể mê hoặc tâm trí người ta, người kia không chết mà cứng lại. Ngân hạnh hương là tên của một loài hoa, được dùng làm thuốc, rất ít người biết đó là cây có thể thao túng tâm trí con người”.
Bạch Yến Trầm vô cùng kinh ngạc lắc đầu, hoang mang nói với Liên Dụ:
“Đại nhân, ngài nói cái này, hạ quan nghe không hiểu chút nào.”
Liên Dụ cúi đầu nhìn cây đèn cầy trong lồng đèn, cười mà như không nói:
“Không hiểu sao? Thực ra ta cũng không hiểu.”
Nói xong cũng không nhìn hắn nữa, Liên Dụ quay người quàng áo choàng lên người Phương Uyển Chi rồi đi.
“Đêm lạnh rồi, mọi người nghỉ ngơi đi, nếu vương gia đã thích tòa nhà này thì ở lâu thêm mấy ngày cũng được”.