Tại thời điểm có ý thức, Diệp Du mơ mơ màng màng mở mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Cậu không phải đã tự bạo rồi ư, sao vẫn chưa chết.
Cố gắng khiến bản thân thanh tỉnh, Diệp Du lần nữa đánh giá mọi thứ xung quanh. Không có mùi dược đắng đầy chán ghét, không có những thứ thiết bị kim loại kì quái lẫn âm thanh cợt nhả, khinh bỉ.
Trần nhà trắng, tường màu ngà, kệ đầy sách khoa học, tiểu thuyết mạt thế, khứu giác cảm nhận được hương vị đã rất lâu không gặp qua, cậu kinh ngạc đến thất thần một hồi lâu. Không ai so với cậu quen thuộc nơi này hơn cả.
Vội vàng vơ lấy điện thoại gần đó, Diệp Du nhanh chóng mở màn hình lên, chỉ thấy dòng chữ quen thuộc cha cậu cài riêng trong điện thoại của cậu: ngày 10/05/2016, 21:30. Khóe môi Diệp Du không kiềm chế được mà khẽ run, mấp máy vài chữ, nhưng không phát ra âm thanh.
Cậu... cậu trọng sinh! Cậu thế nhưng thật sự đã trọng sinh!
Còn trọng sinh về khoảng thời gian trước mạt thế hai năm! Đây có phải là ông trời đang cho cậu cơ hội chuộc lại những lỗi lầm của "kiếp trước" hay không. Cậu tuyệt đối sẽ bảo vệ tốt gia đình của mình, dù bất kì giá nào, cậu cũng sẽ không để thảm kịch kiếp trước tái diễn một lần nữa!
Mở cửa sổ, ngoài sắc trời tối đen với ánh trăng vằng vặc treo trên cao, thỉnh thoảng dưới lòng đường có vài chiếc xe chạy ngang qua thì không còn thứ gì khác.
Diệp Du ngơ ngác, cảm giác như mạt thế chưa bao giờ xảy ra, những năm tháng kinh hoàng ấy chỉ là cơn ác mộng không có thật. Không ai biết trước được, thành phố phồn vinh xinh đẹp này, trong hai năm tới sẽ trở thành địa ngục.
Lặng lẽ nhếch môi, Diệp Du âm trầm nhìn xung quanh. Cậu sẽ không giúp lũ ích kỉ kia, kẻ tốt với cậu, cậu sẽ đối tốt, nhưng kẻ hại cậu, cậu sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần.
Mạt thế kiếp này sẽ càng thêm tàn khốc, càng thêm đẫm máu, một chút cũng không thoải mái như kiếp trước.
Ngẩn người một hồi lâu, Diệp Du đi đến tủ quần áo gần đó, chăm chú nhìn vào gương. Trong gương hiện lên hình ảnh của một bé trai khoảng chừng chín, mười tuổi, mái tóc đen hơi xoăn ôm trọn lấy gương mặt nho nhỏ trắng nõn, hai má phúng phính dụ người cắn lấy, môi mỏng hồng hồng khẽ cong như làm nũng cùng với đôi mắt to tròn luôn ngập nước như ẩn như hiện dưới hàng mi dài cong cong.
Đây chính là hình dáng lúc trước của cậu sao? Xoa xoa khuôn mặt, Diệp Du trầm tư suy nghĩ. Lúc mạt thế, cậu luôn bận rộn, không có thời gian đâu mà chỉnh chu toàn thân, đến gương cũng không thèm soi lấy, nếu không rèn luyện thì chính là đi kiếm lương thực, vật liệu cùng mọi người sau lại bị đem đến phòng thí nghiệm, dần dà cậu cũng quên đi hình dáng vốn có của mình.
Được rồi, nhiêu đó không đủ làm Diệp Du quên đi, lý do chính là cậu không thích bộ dáng này. Diệp Du chau đôi mày nhỏ, bĩu môi nhìn hình ảnh bé trai trong gương làm hành động y chang mình, manh hết sức liền cảm thấy thất bại thảm hại.
Khi đi học cũng vì bộ dáng đáng yêu quá mức này mà cậu bị bọn con trai cô lập, đám con gái thì vây quanh thừa cơ trêu ghẹo, nhéo má cậu, đến thầy cô trong trường cũng không tha cho cậu.
Dù có học giỏi, thông minh đến mức nào, bị đối xử như vậy, Diệp Du vẫn có chút không tiêu.
Ở mạt thế thì khỏi nói, gương mặt của cậu vẫn là trở ngại khi đưa ý kiến với các lãnh đạo, cậu luôn phải chịu đựng ánh nhìn coi thường của bọn họ, cảm giác không dễ chịu chút nào...
Dường như nhớ đến điều gì đó, Diệp Du nhanh chóng bước ra khỏi phòng, tiến nhanh đến căn phòng có cánh cửa trắng nằm gần.
Cậu đã trọng sinh, liệu có phải cha mẹ vẫn còn sống không. Mím đôi môi nhỏ, Diệp Du từ từ đẩy cánh cửa, liền nghe được giọng nói dịu dàng rất đỗi quen thuộc:
_"Du, con chưa ngủ sao?"
Diệp Du ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mặt mình với nụ cười dịu dàng, ngọt ngào như nắng ấm, dùng ánh mắt hiền từ nhìn cậu.
Môi cậu mấp máy, mãi vẫn không thể nói thành tiếng. Doãn Vân nhìn con trai nhỏ còn ngẩn người nhìn mình, không khỏi buồn cười, ôm lấy bé.
_"Bé ngoan, con không ---"
Doãn Vân còn chưa nói hết câu, liền thấy con trai nhỏ òa khóc nức nở luôn miệng gọi mẹ, ôm chặt lấy mình. Bà luống cuống không biết ra sao, vừa cười khổ vừa bất đắc dĩ ôm bé con của mình vào trong, tiện thể đóng cửa lại. Bà không rõ bé con nhà bà hôm nay gặp chuyện gì lại có thể khiến bé phải bật khóc lên như thế.
Bà nhớ con bà đã trưởng thành từ khi còn rất nhỏ, luôn luôn hiểu chuyện. Dù cho bị bắt nạt, bị bạn bè cô lập, bé con nhà bà chưa từng khóc, cũng không cáo trạng với bà, luôn một mình giải quyết mọi việc. Điều này khiến bà rất cao hứng nhưng đồng thời cũng đau buồn không kém.
Nhìn con nhà người ta luôn nũng nịu nhào vào lòng gọi mẹ, cười tươi ngọt ngào, bà càng ghen tỵ với họ hơn. Bà cũng muốn con bà có nụ cười trong sáng hồn nhiên, cũng muốn con bà làm nũng. Nhưng dường như, bé con rất ghét việc đó, chưa một lần làm thỏa mãn nỗi lòng của bà.
Bây giờ nhìn bé con không ngừng khóc trong lòng, bà lại càng xót. Phải chịu bao nhiêu cay đắng, bao nhiêu nghiêm trọng mới khiến bé con nhà bà rơi lệ thế này. Vỗ vỗ lưng bé, Doãn Vân dịu dàng nói:
_" Diệp Du, bé ngoan của mẹ, có phải ai bắt nạt con, có phải ai đánh con không? Nói mẹ nghe, mẹ sẽ thay con đòi lại công bằng."
Diệp Du nghe mẹ hỏi, cong cong đôi môi nhỏ, dụi dụi mắt cố gắng nín khóc. Cậu không ngờ khi vừa nghe giọng mẹ, bao nhiêu bi thương trước đó như một thước phim tua chậm trong đầu, chưa kịp nghĩ gì liền òa khóc lao vào lòng mẹ.
Dù cậu có cố gắng trưởng thành điềm tĩnh thế nào, khiến bản thân vô tình lãnh khốc bao nhiêu, linh hồn bây giờ bất quá vẫn chỉ là đứa nhỏ mười lăm tuổi.
_"Mẹ... mẹ..."
_"Ừ, mẹ nghe."
Xoa mái tóc mềm mại của con trai nhỏ, bà nhẹ nhàng đáp lại. Nhìn bé con khóc đến đôi mắt đỏ ửng, bà không khỏi đau lòng một trận.
Con trai bảo bối của bà nha, ai lại khi dễ để bé chịu ủy khuất đến khóc nấc lên thế này. Bà mà biết được liền dạy cho chúng một bài học. Doãn Vân nhíu đôi mày thanh tú, âm thầm suy nghĩ.
_"Doãn Vân, có chuyện gì vậy?" - Giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên, cộng thêm đó là tiếng cửa phòng tắm mở ra. Diệp Du quay lại, ngơ ngác nhìn, mếu máo gọi:
_"Cha..."
Nam nhân trung niên anh tuấn nghe tiếng gọi, đáy mắt thoáng hiện lên tia kinh ngạc, nhướng mày nhìn con trai nhỏ, ôn hòa trả lời:
_"Ừ, cha đây."
_"Cha..." - Diệp Du nức nở gọi, nhanh chóng chạy lại ôm chầm lấy nam nhân đó. Thân nhân của cậu vẫn còn sống, vẫn khỏe mạnh.
Nếu như không phải cái ngày sinh nhật năm mười lăm tuổi kia của Diệp Du quá bi thảm, quá kinh khủng đến mức ăn sâu vào tâm hồn cậu, thì có lẽ cậu đã nghĩ một kiếp mạt thế kia chỉ là 'giấc mộng Trang Chu'*
*'giấc mộng Trang Chu' hay còn gọi là 'Trang Chu mộng hồ điệp', nguyên văn như sau:"Xưa Trang Chu chiêm bao thấy mình là bướm vui phận làm bướm, tự thấy thích chí, không còn biết có Chu nữa. Chợt tỉnh giấc, thì lại thấy mình là Chu. Không biết Chu chiêm bao là bướm, hay bướm chiêm bao là Chu? Chu và bướm ắt phải có tánh phận khác nhau. Đó gọi là Vật hóa". Ý muốn nói: cả một cuộc đời phức tạp chỉ nằm gọn trong một giấc mộng.
Diệp Thần xoa đầu con trai nhỏ, liếc mắt nhìn Doãn Vân muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì. Doãn Vân thấy cái nhìn của ông liền nhún vai tỏ vẻ bất lực. Bà thực sự không biết bảo bối của bà đã gặp chuyện gì nha. Ông thở dài, chờ con trai nhỏ nín khóc bình tĩnh lại, thấp giọng hỏi:
_"Diệp Du nói cha nghe, con sao lại khóc?"
Nghe cha hỏi, Diệp Du cắn môi, lộ ra biểu tình khó xử. Cậu có nên nói cho cha mẹ biết chuyện sắp xảy ra trong hai năm tới không.
Nếu nói, chắc chắn cha mẹ sẽ không tin cậu sẽ cho là cậu đọc quá nhiều tiểu thuyết mạt thế mà sinh ra ảo tưởng.
Nhưng nếu không nói, Diệp Du cúi đầu, không để cho cha mẹ thấy đôi mắt âm trầm của mình, bi kịch đó rất có thể sẽ một lần tiếp diễn.
Diệp Du chau đôi mày nhỏ, đôi mắt to tròn hồng hồng đáng thương nhìn về phía hai người, nhỏ giọng nói:
_"Con... con mơ thấy điều không tốt... nên..."
Diệp Thần nhíu mày có chút không tin nghe lời giải thích của con trai nhỏ. Ông đương nhiên là không tin. Bé con nhà ông tuy vẫn còn nhỏ nhưng đã sớm trưởng thành, chưa từng khóc lóc đòi quà như bao đứa trẻ khác. Nếu được điểm tốt cũng chỉ giương đôi mắt to tròn mong đợi nghe lời khen từ ông chứ không đòi hỏi gì hơn.
Ông với vợ ông thường xuyên vắng nhà đi công tác (thực chất là đi du lịch), con trai nhỏ cũng chưa từng khóc muốn đi theo. Còn tỏ vẻ điềm tĩnh, dùng biểu tình thờ ơ, lạnh lùng trên khuôn