Diệp Du khó khăn hít thở, tư vị bị bẻ gãy xương cốt, nếm một lần cũng đủ khiến người ta nhớ mãi. Cậu không lên tiếng, cũng không nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế. Nhưng Diệp Du càng không để ý đến bà ta, bà ta càng muốn xé rách gương mặt ngụy trang giả tạo này của cậu. Ngọc Thủy nhếch môi, mắt phượng như có như không lộ ra vẻ mị hoặc, bà ta xoa môi của mình, ra lệnh cho gã đàn ông tục tằng đằng kia.
_"Dường như bẻ đi một cánh tay không đủ làm nó khuất phục. Vậy ông hãy đem tay chân còn lại của nó bẻ nốt đi. Muốn hành hạ chơi đùa nó như thế nào, tùy ông. Chỉ cần đem nó hành hạ đến sống không bằng chết!!!"
Gã đàn ông nở nụ cười nịnh nọt, xoa xoa hai bàn tay thô ráp của mình, đáp:
_"Phu nhân yên tâm. Tôi chắc chắn sẽ hành hạ nó đến khi phu nhân hài lòng."
Vừa dứt lời, gã đàn ông một bên nắm lấy cánh tay trắng nõn của Diệp Du, một bên tặc lưỡi thì thầm:
_"Chậc, da thịt mềm mịn thế này, còn tốt hơn cả con gái. Đáng tiếc, nếu mày không chọc giận phu nhân, tao có lẽ sẽ xin phu nhân mang mày về nuôi dưỡng rồi."
Rắc.
Tiếng xương cốt gãy rời lại vang lên. Diệp Du mở to mắt, há miệng thở dốc, đau đến cả người run rẩy.
Rắc. Rắc.
Còn chưa kịp định thần, tiếng xương cốt bị cưỡng ép bẻ đi lại vang lên. Hai chân... cũng đi nốt rồi. Cơn đau đớn khiến cơ thể cậu không tự chủ được co giật, nước mắt cũng kiềm không được mà rơi.
Đau đến mức khiến cậu choáng váng, mắt cũng mơ hồ nhìn không rõ, sau đó liền ngất đi.
Sở Mặc mở to mắt, nhìn chằm chằm từng cảnh trước mặt. Đau đớn Diệp Du chịu qua, hắn hiện tại cũng lần lượt hưởng lấy. Đau như vậy... đứa nhỏ đó làm thế nào nhịn được chứ?
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Diệp Du trắng bệch, hơi thở mong manh, Sở Mặc đột nhiên có một loại sợ hãi.
Diệp Du từng trải qua cái chết một lần.
Thanh âm dễ nghe của mèo trắng lặp đi lặp lại trong đầu hắn.
Chết một lần...
Hắn mở to mắt, cắn chặt răng, cố gắng va mạnh vào màn chắn vô hình hòng xông ra ngoài. Hắn muốn đem đứa nhóc đó rời khỏi đây, hắn không muốn đứa nhóc đó chịu những cơn đau thế này. Hắn rốt cuộc cũng biết vì sao đứa nhóc ấy luôn nghi ngờ mọi thử, luôn khoác trên người mình lớp mặt nạ giả tạo đó rồi.
Hắn mở trân trân mắt nhìn Diệp Du bị gã đàn ông đó đánh đập, trân trân mở mắt nhìn Ngọc Thủy hướng nửa gương mặt đáng yêu của cậu từng đường từng đường rạch xuống.
Nhìn đứa nhóc từ kiềm nén đau đến chịu không nổi mà rên rỉ từng tiếng nhỏ rồi thành chết lặng. Nhìn gã đàn ông kinh tởm len lén xoa nắn làn da trắng đầy vết xanh tím của Diệp Du, hắn cảm thấy mình muốn phát điên rồi!
Thình thịch! Có thứ gì đó lẳng lặng thay đổi.
Hắn cố gắng hít thở thật sâu, đau đớn không chỉ ở mặt thể xác mà tâm... cũng thật đau.
Hắn phải bình tĩnh, không được rối loạn. Hắn không tỉnh lại, đứa nhóc kia sẽ không ai quan tâm mất. Nếu như có ai nhìn thấy Sở Mặc hiện tại cũng sẽ bị vẻ ngoài của hắn dọa sợ.
Sở Mặc nào còn cái dáng vẻ uy nghiêm, lạnh lùng của một vị tướng nữa. Mắt hắn đỏ ngầu tràn đầy giận dữ, gương mặt cũng vặn vẹo đến đáng sợ.
Bất tri bất giác, trong đầu hắn xuất hiện một chữ: hận.
Hận bản thân khi đấy không ở bên cạnh Diệp Du, che chở đứa nhóc ấy.
Hận bản thân hiện tại chỉ có thể mở mắt trừng trừng xem gã đàn ông kia hành hạ đứa nhóc, xem gã lộ ra dáng vẻ thèm thuồng mà len lén xoa nắn cậu.
Hận bản thân vô năng.
Hận... bây giờ không thể tự tay bóp chết mấy kẻ đó.
Cạch!
Một tiếng động vang lên thu hút sự chú ý của Sở Mặc. Hắn lo lắng nhìn Diệp Du hơi thở mỏng manh nằm trên sàn nhà lạnh lẽo dơ bẩn, lại nhìn gã đàn ông đang mở một cái hộp bằng sắt ra.
_"Đem mấy thứ này tiêm vào người nó." - Ngọc Thủy nghịch lọn tóc rũ bên vai mình, nâng khóe môi ra lệnh.
Mỹ Nhân chau mày liễu, kéo nhẹ tay Ngọc Thủy, nhỏ giọng hỏi:
_"Dì à, đây là thứ gì vậy?"
Bà ta trầm ngâm một chút rồi lắc đầu.
_"Dì không biết. Chỉ biết đây một trong những thứ kì quái Nguyễn Phúc tốn sức nghiên cứu ra. Dì tiện tay lấy vài ống đến."
Mỹ Nhân không cho là đúng, lắc đầu:
_"Dì làm như vậy không sợ cha nuôi giận sao?"
Ngọc Thủy nở nụ cười xinh đẹp, híp mắt phượng lại:
_"Chậc, không sao. Nguyễn Phúc sẽ không giận dì đâu. Dì là đang thử nghiệm thuốc trên con người miễn phí cho nó, nó còn phải biết ơn dì nữa đấy chứ nói gì là giận."
Đoạn, bà ta hất mặt, hối thúc:
_"Còn không mau tiêm. Tiêm ở đâu cũng được, tùy ông đấy. Tiêm hết sáu ống đó đi."
Gã đàn ông gật đầu lia lịa, lấy một ống thuốc màu tím ra, bơm vào kim tiêm. Gã xoay người, nhìn thân thể nhỏ bé bị gã tra tấn nãy giờ, máu dịch toàn thân không khỏi sôi sục lên. Nhỏ như vậy, khẳng định chơi đùa rất sướng. Nhưng mà phu nhân không cho phép, gã cũng không dám thực hiện. Gã bóp bóp gương mặt nhỏ đáng yêu của Diệp Du, nở nụ cười dâm tục, giọng nói ồm ồm cố gắng hạ thấp xuống:
_"Cầu xin tao đi, tao sẽ tận lực nhẹ tay khi tiêm mày."
Diệp Du miễn cưỡng nâng mắt lên nhìn gã. Đôi mắt hắc bạch phân minh, sâu thẳm như muốn cuốn cả linh hồn người đối diện, khiến hô hấp gã đình chỉ. Diệp Du khó khăn nhếch môi, ánh mắt lộ ra tia trào phúng, mắng:
_"Cút..."
Gã đàn ông không đạt được mục đích, tức giận trừng đôi mắt tam giác của mình. Gã nghiến răng, niết mạnh gương mặt nhỏ của Diệp Du.
_"Được được, vậy tao liền đem tất cả tiêm hết vào mắt mày. Để xem sau mày còn dám nhìn người như vậy không?!!!"
Gã đàn ông nhe răng cười, một tay cố định mắt không cho Diệp Du nhắm lại, một tay cầm kim tiêm, hướng đồng tử của cậu mà từ từ tiêm thứ chất lỏng màu tím vào. Nhìn đồng tử cậu nhịn không được co rụt lại, nhìn cậu bất lực không thể phản kháng, gã tự nhiên dâng lên một trận khoái cảm, nơi nào đó cũng có phản ứng. Sáu ống nhỏ đều tiêm xong, gã đàn ông đứng sang một bên, hưng phấn nhìn Diệp Du đau đến cả người cuộn tròn co giật, trong lòng thầm tặc lưỡi tiếc nuối.
Diệp Du nhắm chặt hai mắt, cổ họng đau rát không thể phát ra tiếng. Từ đôi mắt nhắm chặt không ngừng chảy ra thứ chất lỏng màu đen kì dị, lem luốc cả gương mặt đầy vết rạch và máu. Diệp Du mấp máy môi, hơi thở yếu ớt, cơ thể run rẩy không ngừng.
Đến cùng... hoàn toàn không còn phản ứng nữa.
Gã đàn ông nghi hoặc, dùng chân đá đá thân thể Diệp Du, thấy cậu vẫn không nhúc nhích. Gã ta hơi hốt hoảng, vội vàng kiểm tra hơi thở, sau đó liền bị dọa cho ngã ngửa. Gã lùi về sau vài bước, lắp bắp:
_"Phu... phu nhân, nó... nó chết rồi."
Ngọc Thủy hơi nhướng mày, có chút ngoài ý muốn.
_"Chậc, lại để cho nó chết sớm như vậy. Thật tiếc! Cứ để xác nó ở đây từ từ phân hủy đi. Dù sao nơi này cũng là nhà hoang, không ai đến.