_"Mẹ, con không mặc đâu."
_"Bảo bối ngoan, mau mau mặc vào, mẹ dẫn con đi chơi nha."
Diệp Du trốn đông trốn tây, nhăn nhó nhìn bộ đồ trên tay mẹ. Cậu biết ngay mẹ khẳng định không có ý nghĩ gì tốt đẹp mà. Cậu lớn rồi, không cần lại bắt cậu mặc đồ thủy thủ như thế QAQ rất mất mặt nha.
Doãn Vân nhìn con trai nhỏ liên tục kháng nghị bộ đồ bà dốc công sức tìm, rất không vui. Bà nghiêm mặt, giả vờ lạnh nhạt nói:
_"Con không mặc, mẹ liền không nói chuyện với con nữa."
Diệp Du quả thật khóc không ra nước mắt. Cậu rất thương mẹ, so với cha, cậu càng quấn quít bên mẹ hơn. Giờ mẹ không muốn nói chuyện với cậu, cậu sẽ rất thương tâm nha. Cũng rất lâu rồi cậu không được bên mẹ, làm sao chịu được chứ.
Diệp Du đáng thương hề hề, dùng đôi mắt to tròn ngập nước rất có lực sát thương của mình nhìn cha cầu cứu. Diệp Thần thấy ánh mắt của con trai nhỏ, hổ thẹn ho một tiếng quay đi. Người đứng ở giữa như ông rất khổ tâm, vợ và con trai nhỏ bên tám lạng bên nửa cân, ông chọn không được, liền quyết định không xen vào.
Nhìn thấy cha không để ý đến mình, Diệp Du ủ rũ cúi đầu, nhận mệnh mà thay bộ quần áo thủy thủ vào.
Doãn Vân nhìn con trai nhỏ mặc đồ thủy thủ manh đến mức hận không thể đè xuống xoa nắn. Nhưng bà biết làm như vậy sẽ dọa bé con, bé con thấy bà sẽ tránh như tránh tà mất.
Doãn Vân còn nhớ lúc bông cải trắng nhà bà năm tuổi, khuôn mặt trắng mềm đáng yêu luôn học theo cha nó mà bày bộ dáng nghiêm túc, khiến bà không kiềm được mà kéo bé con vào phòng riêng của mình.
Lần lượt bắt bé con thay đồ để bà chụp ảnh, đồ vest quần áo cảnh sát này nọ rất nhàm, bà liền mang áo dài, áo yếm, váy... của bé gái cho con trai nhỏ mặc. Bé con còn nhỏ cũng không hiểu rõ, muốn bà vui lòng liền chiều theo ý bà.
Doãn Vân nhớ lúc con trai nhỏ mặc yếm đào thời xưa, bà nhìn tới mức ngây người. Bé con nhà bà thực sự quá mức đáng yêu. Mặc yếm đào càng làm nổi bật làn da trắng mềm của bé con, khuôn mặt bầu bĩnh ngơ ngác nhìn bà, môi nhỏ khẽ cong như làm nũng nhỏ giọng gọi bà một tiếng mẹ.
Trái tim bà lúc đó thật sự bị con trai nhỏ làm cho run rẩy liên hồi, không nhịn được mà bổ nhào lên bé con, ôm lấy bé xoa xoa chỗ này, nắn nắn chỗ kia, dọa bé con sợ tới mức mếu máo. Sau đó bé con thấy bà liền tránh như tránh tà, sợ bà lại 'lên cơn' nữa.
Doãn Vân hồi tưởng lại quá khứ tốt đẹp đó, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, nắm tay con trai nhỏ dắt đi. Diệp Du thấy mẹ không có hành động gì khác thường, không khỏi thở phào. Mẹ cậu cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá mức cuồng con thôi.
Doãn Vân bắt taxi đưa bé con đi đến trung tâm thương mại lớn nhất của thành phố. Đến nơi, bà nhanh chóng thanh toán tiền rồi dẫn bé con vào trong. Dọc đường đi, ai cũng nhìn con trai nhỏ của bà, ánh mắt sáng rực như muốn 'ăn tươi nuốt sống' bé con nhà bà.
Doãn Vân kiêu ngạo vênh mặt, bà thừa biết bọn họ rất thích con trai nhỏ của bà. Ôi chao, nhìn xem, có bé con nhà ai dễ thương như Tiểu Diệp nhà bà chứ. Môi hồng răng trắng, tóc hơi xoăn ôm khuôn mặt mềm mại bầu bĩnh luôn lộ biểu tình nghiêm túc, nom cực kì manh, manh chết người. Doãn Vân càng nghĩ càng kiêu ngạo. Hừ hừ, đừng nghĩ nhà giàu là có tất cả, chưa chắc bọn họ đã có cục cưng đáng yêu thế này.
Trước những ánh mắt chằm chằm nhìn mình, Diệp Du vẫn bình tĩnh nắm tay mẹ đi. Nhiêu đây có nhằm nhò gì, ánh mắt bọn họ dù gì cũng không lộ ra ác ý, so với nhân loại lúc mạt thế còn yếu chán. Nếu ánh mắt có thể giết người, cậu đã chết trăm ngàn lần dưới con mắt của nhân loại tại mạt thế.
Đi ngang qua một nhân viên tiếp thị nữ đang mời chào sản phẩm, Doãn Vân bỗng dừng lại, dịu dàng vuốt tóc Diệp Du, hỏi:
_"Bông cải trắng, con lâu rồi chưa ăn bánh đúng không? Mẹ mua cho con nhé?"
Diệp Du trong lòng rất muốn ăn, nhưng vẫn lắc đầu.
_"Phải để dành tiền mua lương thực cơ."
Nghe giọng nói non nớt của con trai nhỏ, Doãn Vân buồn cười, nhéo mũi bé.
_"Một chút bánh kẹo có đáng bao nhiêu."
Nói rồi, bà kéo tay bé con lại nữ nhân viên, mỉm cười:
_"Này là sản phẩm mới đi?"
Nữ nhân viên lịch sự cười, giới thiệu cho Doãn Vân về loại bánh mới của công ty cô, vô tình nhìn thấy cậu bé kế bên, hai mắt không khỏi phát sáng.
Diệp Du nhìn nữ nhân viên nhìn mình, nhất thời trong lòng cảnh giác. Ánh mắt thật quen nha.
_"Bạn nhỏ, công ty của chị vừa ra loại bánh mới. Em ăn thử nhé, ngon thì bảo mẹ mua nha." - Lạc Lạc cười tươi nhìn cậu bé, tay đưa bịch bánh còn nguyên, không hề có cảm giác tội lỗi khi thiên vị cậu bé này chút nào.
Diệp Du do dự nhận lấy, xé mở. Ăn thử một miếng, cậu khẽ híp mắt lại. Ngô, ăn thật ngon.
Biểu tình ấy của Diệp Du lọt vào mắt của hai người phụ nữ đứng ở đây, không khỏi khiến lòng họ gào thét. Lạc Lạc nhịn không được mà xoa xoa mái tóc của cậu nhóc. Ngao ngao, thật mềm. Cô nhịn không được lại muốn xoa thêm, xoa thêm...
_"Khụ khụ, cô nhân viên này, nước miếng của cô sắp chảy ra hết rồi đó nha."
Doãn Vân tốt tính nhắc nhở, thầm ai thán bé con nhà mình thật thu hút người. Bà đang suy nghĩ có nên giấu bé con đi hay không, cứ thế này mãi sẽ có người bắt cóc bông cải trắng nhà bà mất. ( Quàng thượng Meo Meo: ngao ngao, đoán đúng rồi = ̄ω ̄= )
_"A, haha. Thật ngại quá, xin lỗi quý khách." - Lạc Lạc ngượng ngùng, vội vàng cúi đầu nhận lỗi. Nhưng trong lòng Lạc Lạc không ngừng gào thét 'bạn nhỏ manh manh' này.
Diệp Du nhìn vẻ mặt ngượng ngùng ửng đỏ của nhân viên trước mặt, nhưng ánh mắt khi nhìn cậu lại cứ lòe lòe phát sáng, nhíu nhíu mày. Thảo nào thấy quen như vậy, đây chẳng phải là dáng vẻ của mẹ cậu lúc bắt cậu mặc áo yếm sao. Diệp Du cảnh giác nhìn chằm chằm nhân viên nữ ấy, từ từ nhích ra sau, duy trì khoảng cách. Nữ nhân mê sắc đều không tốt chút nào QAQ Diệp Du thầm ai oán.
Doãn Vân buồn cười nhìn con trai nhỏ, bé con sợ nữ nhân thế này lớn lên làm sao cưới vợ nha. Bà xoa mái tóc mềm của Diệp Du, mỉm cười nhìn nữ nhân viên:
_"Bông cải trắng nhà tôi dường như rất thích loại bánh mới này, cô lấy cho tôi vài hộp nhé."
Lạc Lạc nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, lập tức bừng tỉnh, thôi không nhìn cậu bé nữa, vội vàng đi lấy bánh cho khách hàng. Cô cười tươi đưa bánh theo lời yêu cầu của người phụ nữ, nói vài câu mong quý khách lại mua ủng hộ đã luyện tập đến thuận miệng, nhìn hai mẹ con khách hàng rời đi. Lạc Lạc cắn cắn môi, mắt chăm chú nhìn cậu bé mặc đồ thủy thủ xanh lam, hận không thể ôm cậu bé lại nựng nịu một phen.
_"Này, mày nhìn ai thế?" - Lục Ngọc giải quyết xong công việc bên quầy hàng kia, liền quay lại chỗ Lạc Lạc. Không ngờ bắt gặp hình ảnh hám sắc của Lạc Lạc, cô khó chịu nhíu mày, vỗ vai Lạc Lạc, lên tiếng.
_"Lục Ngọc, mày về rồi." - Lạc Lạc hưng phấn lên tiếng, hai mắt lòe lòe phát sáng, Lục Ngọc dường như còn cảm nhận được tim hồng phấp phới đang bay xung quanh cô nàng, không khỏi nheo mắt lại.
_"Mày không biết tao vừa thấy gì đâu. Ôi giời ơi, người đâu mà đáng yêu kinh khủng, manh chết tao. Con tim tao không chịu nổi, aiyoo, mau đỡ đỡ tao. Tao sắp chết chìm trong sự mềm dẻo ngọt ấy rồi." - Lạc Lạc đang ôm tim, bỗng quay sang nắm lấy hai vai của Lục Ngọc, lắc đấy lắc để, kích động nói.
Lục Ngọc vẫn im lặng không lên tiếng, tỏ vẻ không quan tâm. Nhưng tay lại không nhịn được mà nhéo eo Lạc Lạc một cái, thờ ơ đáp:
_"Mày lại lên cơn nữa à? Cần tao mua thuốc cho không?"
Lạc Lạc đau điếng, nhe răng hung ác trừng Lục Ngọc, phản bác:
_"Mày mới lên cơn! Cả nhà mày mới lên cơn! Mày không hiểu nổi tâm tình của một hủ nữ lâu năm như tao đâu. Giời ạ, đó là mỹ nhân, là mỹ nhân thụ. Tao muốn bắt cóc cậu bé đó về khi dễ một phen nha!!!"
Lục Ngọc nghe đến đây, liền hiểu hết mọi chuyện, làm cô cứ tưởng cái con điên này gặp được anh nào ưng ý chứ. Sắc mặt Lục Ngọc tốt hơn đôi chút, khinh thường nhìn con người không ngừng kích động la hét này, không chút lưu tình mà nói:
_"Mày muốn bắt cóc con người ta à? Muốn vào tù phải không? Theo quy định tại điều 153 của bộ Luật Hình Sự về tội chiếm đoạt người dưới 16 tuổi, người nào dùng vũ lực, đe dọa dùng vũ lực hoặc thủ đoạn khác chiếm giữ hoặc giao cho người khác chiếm giữ người dưới 16 tuổi thì sẽ bị phạt tù từ 3 đến 7 năm."
Ngừng một chút, Lục Ngọc hừ khẽ một tiếng, tiếp tục nói:
_"Chưa kể, với bản tính hám sắc của mày, mày chắc chắn sẽ 'khi dễ' con người ta, lại phạm thêm tội xâm phạm đến thân thể, danh dự, nhân phẩm người khác. Coi chừng tội lại thêm nặng nha. Nhưng mày yên tâm, tao là công dân tốt, sẽ không bao che cho mày đâu. Mày mà có 'ăn cơm nhà nước' thì tao sẽ thăm mày đàng hoàng."
Lạc Lạc nghe Lục Ngọc nói, mặt nhăn nhó, cắn môi. Thật muốn tát con nhỏ này một phát. Người đâu mà độc mồm độc miệng dễ sợ, chưa gì đã trù cô ăn cơm nhà nước. Lạc Lạc ai oán liếc Lục Ngọc một phát, không thèm quan tâm mà quay mặt đi mời chào khách hàng. Nhưng cô không hề để