Diệp Du ngồi bên ghế phó lái, chán ghét dùng khăn giấy lau lau mũi giày mình, lau kĩ đến mức tiểu phượng hoàng còn ảo tưởng giày của cha nhỏ phát sáng. Diệp Thần nhìn hành động của con trai nhỏ, không khỏi buồn cười.
_" Bảo bối, nếu con không thích thì cần gì phải đá nó chứ? "
Diệp Du quay sang nhìn cha, bĩu môi:
_" Cha không nhận ra nó đem cha thành thức ăn sao? Con chưa đập bẹp nó là may đấy. "
Diệp Thần lách qua mấy chiếc xe bị bỏ ngổn ngang trên đường, cười đáp:
_" Cha biết, cha định đi vào xe ngồi chờ thì con ra đấy thôi. Bảo bối ngoan, đó là đặc tính của tang thi, nó bị cuốn hút bởi huyết nhục và thịt sống mà. "
Diệp Du hừ hừ hai tiếng, chọt chọt cái mũi hồng hồng của mèo trắng, bướng bỉnh nói:
_" Con mặc kệ nha. Mơ ước cha của con thì phải bước qua con trước đã."
Diệp Thần thầm lắc đầu, đứa nhỏ này...
Xe chạy được một quãng khá xa, khi sắp đến trung tâm thương mại, ngón tay đang vùi trong lông tơ ngũ sắc rực rỡ của Diệp Du hơi cứng lại. Cậu nheo mắt, con ngươi bạc lóe lên tia sáng, tay còn lại mân mê môi.
_" Cha, cha dừng xe ở đây đi ạ."
Diệp Thần tuy thắc mắc, nhưng vẫn tìm chỗ khá kín đáo để dừng xe lại. Đầu ngón tay của ông gõ gõ lên vô lăng, quay sang hỏi:
_" Chẳng phải sắp đến trung tâm thương mại rồi sao? Con bảo cha dừng ở đây để làm gì? "
Đáy mắt Diệp Du xẹt qua tia ngoan lệ, khóe môi cong lên như có như không nở nụ cười, cậu thản nhiên nói:
_" Có hai nhóm người đang tranh chấp ở đó ạ. Trong đấy còn có người quen của con, một người rất quen thuộc. Con muốn chơi đùa cùng bọn họ một chút."
Diệp Thần nghe ra được giọng điệu con trai nhỏ có vẻ kì lạ, nhưng ông vẫn không vạch trần. Đương nhiên, ông hiểu được ý 'chơi đùa' của con trai nhỏ là theo nghĩa gì.
Gặp phụ huynh bình thường, chắc chắn sẽ khuyên con trai đừng nên gây tổn thương cho nhân loại, đừng cùng mấy người lớn đối đầu trực tiếp.
Nhưng Diệp Thần không đi theo mạch suy nghĩ bình thường đó, ông lẳng lặng nhìn gương mặt đáng yêu của Diệp Du, thở dài một tiếng rồi nói:
_"Bảo bối của cha, con cẩn thận một chút, đừng để bị thương. "
Diệp Du được cha đồng ý, lập tức nở nụ cười thật tươi, hôn vào má ông một cái rồi đáp vâng.
Nhìn con trai nhỏ thoáng một cái đã di chuyển ra xa, Diệp Thần xoa xoa má, tâm trạng lâng lâng hạnh phúc.
Ông hình như có xu hướng phản nhân loại rồi...
Thôi kệ, cả thiên hạ này làm sao bằng gia đình nhỏ của ông chứ?
Con trai nhỏ muốn làm gì thì cứ thỏa thích làm. Không đem chính mình làm bị thương là được.
-----
Trước trung tâm thương mại rộng lớn, hai nhóm người đứng ở đấy, không ai chịu nhường ai.
_" Một là hợp tác đem cánh cửa này mở ra, cùng nhau dọn dẹp tang thi trong đấy, chia đôi vật tư. Hai là chúng ta đánh một trận xem ai hơn ai, người thắng ở lại, kẻ thua ra đi. " – Người thanh niên dẫn đầu nhóm người thứ nhất, khoảng mười hai người lên tiếng.
Nhóm còn lại khoảng mười lăm người, mặc quần xanh đen trong quân đội, dáng người cao to, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng sắc bén đảo qua từng người bên đó, cười nhạo.
_" Đánh nhau? Mấy người muốn kéo tang thi đến thì cứ việc, bọn này không thích. Ngu xuẩn."
Triệu Chương bị mắng, tức giận muốn tiến đến đánh liền bị một thiếu nữ xinh đẹp cản lại. Thiếu nữ trừng lớn mắt hạnh xinh đẹp, ôm lấy cánh tay Triệu Chương lắc qua lắc lại, nũng nịu nói:
_" Anh Triệu, đừng gây nhau mà. Đánh nhau là không tốt đâu. "
Đoạn, thiếu nữ ngượng ngùng cười, tay siết chặt góc váy lộ vẻ căng thẳng, giọng nói ngọt ngào như họa mi hót:
_" Anh Triệu cũng chỉ là sốt ruột sợ chúng ta đứng lâu bên ngoài sẽ thu hút sự chú ý của tang thi, mấy anh đừng trách anh Triệu mà. Chúng ta... cứ hợp lực với nhau không phải sẽ tốt hơn sao? Trung tâm thương mại này ngoài cánh cửa sắt ở ngoài còn có một lớp cửa dày bên trong, chúng ta cùng nhau phá cửa sẽ nhanh hơn là làm một mình đấy."
Phi dẫn đầu đám người quân nhân, quân đội ba ngàn người của thiếu tướng Sở Mặc bị đám người cầm quyền phía trên đoạt lấy, phân chia đi nhiều nơi. Giờ anh cũng chả biết bọn họ ở đâu. Trong thành phố M này, anh chỉ may mắn gặp được mười bốn người. Không biết những người kia thế nào, họ tốt hay không, hay là đã...
_" Chúng tôi cần phải hợp tác với đám người tay trói gà không chặt à? Không biết chúng tôi vừa phá cửa xong, có bị mấy người đâm một nhát sau lưng hay không nữa. "
_" Anh..." – Thiếu nữ bị nói như vậy, uất ức đến nước mắt lưng tròng chỉ trực rơi xuống, cả người cô run rẩy, đôi môi đỏ tươi bặm lại, cực kì đáng thương, làm người ta muốn ôm lấy cô vào lòng, vỗ về an ủi.
Ngay lúc thiếu nữ muốn nói, một tang thi ở đâu từ phía trên rơi xuống, đáp ngay trước mặt thiếu nữ. Cô nàng sợ đến mức hét toáng lên, theo quán tính đẩy người bên cạnh mình lên chắn thay cho mình, mà vô tình người bên cạnh đó lại là Triệu Chương.
Triệu Chương nhìn hành vi của thiếu nữ vô cùng không hài lòng. Anh ta chau mày, lùi xuống vài bước, cách xa con tang thi vừa rơi xuống.
Tang thi xương tay xương chân vì rơi từ trên cao xuống mà rời rạc, đầu bẹp dí, não trắng văng đầy đất. Nó giật giật người, chống đoạn cụt muốn đứng lên, nhưng bị Triệu Chương dùng gậy đập cho mấy cái, liền nằm bẹp xuống, không gượng nổi.
Tang thi xấu số: ...
Cái quần què gì vậy nè, gia bị cấp trên ném xuống thì thôi, còn bị lũ nhân loại ngu xuẩn bọn mi đánh nữa. Khinh gia yếu đuối không trả thù được sao?
Gia đúng là yếu đuối thật mà...
Tang thi đó không nhúc nhích được, nó gào lên vài tiếng vô nghĩa, thanh âm khô khốc khó nghe.
Phi nhíu mày, lỗ tai giật một cái, anh ngước lên nhìn xung quanh, thấp giọng nói:
_" Chết tiệt, con tang thi này đang muốn gọi đồng loại của nó đến."
Lẫm đứng bên cạnh, lạnh mặt nâng chân đạp nát đầu tang thi nọ, thanh âm khào khào im bặt, anh ta nhìn Phi, hỏi:
_" Chúng kéo đến chưa? "
Phi nheo mắt, nhìn cách đó mấy trăm mét có vài bóng đen nhỏ xíu lắc lư lắc lư, di chuyển chậm chạp tiến lại. Anh trả lời:
_" Tính theo tốc độ di chuyển, khoảng mười phút nữa, chúng sẽ đến đây. Tôi chỉ có thể đoán được tầm hai mươi con. "
Lẫm gật đầu.
_" Vậy phải nhanh lên. "
Nói rồi, anh ta ra hiệu cho nhóm bên mình lùi lại cùng anh ta, đứng cách cánh cửa sắt một khoảng nhất định. Sau đó Lẫm rút từ bên hông một khẩu súng, nhắm mấy chốt cửa mà bắn.
Từng tiếng súng vang dội vang lên, tiếng động to lớn thu hút sự chú ý của tang thi, càng lúc càng nhiều tang thi ở đằng xa tụ tập lại. Đám người bên Phi vừa phải cảnh giác nhóm người của Triệu Chương, vừa phải đem tang thi ở gần chém chết.
Nhóm người Triệu Chương cũng chật vật không kém, anh ta không biết những người này có súng, sắc mặt tái mét kéo thiếu nữ cùng đồng bọn ra xa, tránh cho bị đạn bắn vào cửa sắt rồi dội ra trúng người.
Thiếu nữ xinh đẹp mở to mắt hạnh, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, cô ôm chặt cứng cánh tay của Triệu Chương, thanh âm nức nở. Đáng chết! Biết vậy cô đã không ra khỏi nhà vào ngày hôm đó đi chơi ở nhà Triệu Chương cùng đám con cháu trong giới, biết vậy cô đã ngoan ngoãn ở nhà rồi cùng cha nuôi rời đi thành phố quỷ quái này, đến một nơi an toàn hơn là thành phố H.
Đám người đến chơi ở nhà Triệu Chương gần một trăm, đều hóa thành tang thi gần hết, vất vả lắm chỉ