Lần này mưa kéo dài rất lâu, mưa to vài tuần đầu, sau đó dần dần nhỏ lại, trở thành những cơn mưa lâm râm tí tách. Thế nhưng dù là vậy, vẫn không có người sống sót nào dám đặt chân ra khỏi nơi trú ẩn của mình. Mưa vừa đen vừa thối, tựa như máu của tang thi, khiến người ta kiềm không được cơn buồn nôn.
Khả Lạc ngồi ở ghế lái xe, thông qua cửa sổ phủ mờ một lớp nước đen sì sì, lo lắng nhìn ra ngoài. Không biết khi nào mới hết mưa nữa - Khả Lạc mím môi, trong lòng càng thêm nóng nảy. Lục Ngọc từ ba hôm trước bắt đầu phát sốt, cả người nóng hổi như bỏng, thời gian chìm trong giấc ngủ còn nhiều hơn thời gian thức nữa.
Sức khỏe của Lục Ngọc vốn hơn cô rất nhiều, không hiểu vì sao lại ngả bệnh ngay lúc này. Khả Lạc cảm thấy bất lực vô cùng. Cô định hết mưa sẽ lái xe đến tiệm thuốc mượn một ít thuốc cảm, nhưng chẳng ngờ một lần mưa này liền kéo dài mấy tuần. Dầm mưa một chút với cô không sao, Lục Ngọc lại nhất định không chịu, còn hăm dọa sẽ bỏ đi nếu cô không nghe lời.
Cô muốn làm thế còn chẳng phải vì con nhỏ nào đó sao?
Khả Lạc căm tức trừng mắt nhìn người bên cạnh, thiếu nữ nhắm nghiền hai mắt, hơi thở nặng nhọc, mày nhíu chặt, trán ướt đẫm mồ hôi, vài sợi tóc rũ xuống trước mắt, mang theo nét đẹp yếu ớt, kích thích người khác yêu thương. Khả Lạc thở dài một hơi, đối với người bệnh không thể nổi lên tức giận. Cô cởi áo khoác của mình ra, đắp lên người Lục Ngọc, lại dùng tay áo của mình lau đi mồ hôi trên trán Lục Ngọc.
Thật hết cách với con nhỏ này.
Khả Lạc dời tầm mắt, nhìn ra ngoài, trong lòng cứ thầm niệm 'mau hết mưa, mau hết mưa'. Nhưng trời không như ý, mưa vẫn kéo dài đằng đẵng. Nhìn Lục Ngọc vẫn còn chìm đắm trong giấc ngủ, Khả Lạc hơi đảo mắt, áo mưa lớn mặc vào người, lại thêm mắt kính cùng khẩu trang, đem tỉ lệ nước mưa đen này dính vào người hạ xuống thấp nhất. Trước khi ra, cô còn cẩn thận lay Lục Ngọc vài cái, thấy con nhỏ này không phản ứng, liền nở nụ cười giảo hoạt.
Khả Lạc xuống xe, đóng cửa xe lại, tay cầm đèn pin, tay cầm gậy, từng bước từng bước đi về phía trước. Dù có đèn pin, nhưng cô vẫn không dám dùng, ánh sáng sẽ thu hút tang thi đến, cô còn chưa có muốn chết.
Nếu nhớ không lầm, cách đây vài chục mét hình như có một tiệm thuốc, cô muốn vào đó lấy thuốc cho Lục Ngọc. Bà thật sự nhịn không nổi nữa, mặc kệ cậu muốn hay không, bà sẽ mang thuốc về cho cậu.
Hăm dọa bỏ đi sao? Cậu có cái gan đó chắc.
Mưa rơi tí tách, chẳng mấy chốc áo mưa của Khả Lạc đã ướt đẫm, bốc mùi tanh tưởi kì lạ, cô mím môi, không còn cảm giác buồn nôn như lúc đầu nữa. Đi cùng Lục Ngọc đánh đánh cướp cướp vật tư lâu như vậy, cô cũng đã sớm quen với thứ mùi này rồi.
Đi thêm mấy mươi bước chân nữa, tiệm thuốc cũng dần xuất hiện ra trước mắt, Khả Lạc không khỏi vui mừng. Cô siết chặt gậy trong tay, càng thêm cẩn thận. Đây là tiệm thuốc tư nhân tự mở, chắc chắn sẽ có người ở trong. Nhưng là người hay 'người', cô còn chưa xác định được.
Trước cửa tiệm có vài tang thi chậm chạp di chuyển không mục đích, Khả Lạc chau mày, hít sâu một hơi. Má ơi, cô lại đưa ra quyết định ngu xuẩn rồi. Đáng lẽ lúc nãy nên chạy xe đến đây, nghiền nát hết tang thi mới đúng chớ! Vì cớ gì cô lại đi bộ đến đây? Quả nhiên để Lục Ngọc động não thay mình riết, não cô cũng phẳng ra rồi.
Trong lòng âm thầm mắng bản thân, Khả Lạc chạy ào đến cửa tiệm, lanh lẹ né tránh những bàn tay gầy khô khốc cùng móng tay đen sì sì toan nắm cô lại, dồn hết sức kéo cửa ra. Tưởng chừng cánh cửa sẽ bị khóa, ai dè cô lại mở ra được. Khả Lạc mừng rỡ, vội vàng vào trong rồi đóng sầm cửa lại. Không gian cửa tiệm không lớn, còn vô cùng nhỏ hẹp, Khả Lạc mở đèn pin mình mang theo, không buông xuống cảnh giác, thận trọng nhìn quanh. Không phải cô không muốn mở đèn, mà là vì từ ngày tận thế bùng nổ, điện cứ chập chờn rất ghê, sau đó cũng mất hẳn. Nơi nào cũng chìm vào tăm tối. May mắn nhà Lục Ngọc có mấy cây đèn pin cùng pin dự phòng, lúc thu dọn đồ liền tiện tay gom vào giỏ hết.
Khả Lạc nhìn nền nhà lưu vết máu đặc khô cứng, lại im lặng lắng nghe, hoàn toàn xác định không có bất kì âm thanh nào khác thường từ trong nhà thuốc này, trái tim treo ngược của cô mới buông xuống. Cô đi vào quầy thuốc, cẩn thận nhìn kĩ tên của các loại thuốc, không khỏi đau đầu.
Quả nhiên cô không hợp với nghề dược một chút nào.
Ban đầu cô là sinh viên của trường Đại học Y Dược nổi tiếng nhất thành phố, nhưng não của cô lại thuộc loại não cá vàng, đọc mười nhớ một, cố gắng được hai năm, sau đó cô chỉ có thể rời trường mà chuyển sang Đại học Nhân văn.
Pseudoephedrin? Người mở tiệm thuốc này bị ngáo hay sao còn dùng thuốc chứa thứ này vậy? Đây là thành phần của thuốc gây tăng huyết áp đối với người bị tim mạch, nặng còn có thể dẫn đến đột quy, nghĩ thế nào mà còn bán thứ này. Chẳng phải bộ y tế đã thu hồi hết rồi sao? Chậc, chắc lại tiếc rẻ rồi lén giữ đây mà.
Khả Lạc bĩu môi, nhanh chóng chọn vài thứ thuốc hạ sốt, thuốc kháng sinh, thuốc trị ho,... bỏ vào túi trong của áo mưa. May mắn là cô còn nhớ vài tên thuốc, nếu không thật có lỗi với hai năm học dược.
Ngay lúc Khả Lạc đứng dậy, vui vẻ vươn vai duỗi người một cái, thì lại bị một cỗ lực đạo từ đằng sau bịt kín miệng, kéo ngược cô về sau. Tim cô khẽ run lên, cô đè nén hoảng loạn xuống, dùng sức đạp mạnh vào chân kẻ đằng sau, cố gắng thoát khỏi hai tay kiềm chặt cô của kẻ đó. Đúng lúc này, cổ Khả Lạc xẹt qua một tia đau đớn, bên tai cô vang lên giọng nữ dễ nghe, có thể nói là cực kì ôn nhu:
_" Đứng yên, không được động đậy. Có đồ ăn, vật dụng tốt mau bỏ xuống hết!"
Khả Lạc chau mày, sao cô cứ cảm giác giọng nói này cực kì quen nhỉ? Khả Lạc đảo mắt, lắc đầu, không chịu đưa ra bất kì thứ gì.
Trước cổ lại truyền đến một đợt đau đớn khác, thứ chất lỏng nóng hổi theo cổ cô chảy vào trong, lúc này Khả Lạc liền hiểu bản thân bị cái gì rồi.
Số cô quả nhiên đen đủi! Đi lấy thuốc cũng gặp cướp!
_" Đèn pin, đưa tôi." - Giọng nữ ấy lại vang lên lần nữa, vừa ôn