Vài ngày sau, vết thương trên mặt Diệp Du cũng khỏi hẳn, chỉ lưu lại những vệt hồng hồng, thoạt nhìn gò má cậu như ửng hồng, càng thêm đáng yêu. Diệp Du chán nản, quyết định không để tâm đến vẻ ngoài này nữa. Cậu mang theo cặp sách, bất đắc dĩ hứa với cha mẹ sẽ không tái diễn sự việc kia nữa mới được cha mẹ để cho vào trường.
Bước vào sân trường, Diệp Du thả chậm tốc độ, vừa đi vừa nhìn xung quanh. Việc đi học đối với kẻ từ mạt thế trở về như cậu quả thật xa lạ, hình bóng ngôi trường trong cậu cũng đã mờ nhạt. Nhìn từng nhóc học sinh mang theo nụ cười hớn hở, lưng đeo ba lô, chạy vào lớp học, không khí xung quanh có phần khẩn trương và náo nhiệt. Nhưng Diệp Du không cảm nhận được bầu không khí đó, cậu vẫn bình tĩnh, tâm trạng không hề bị nhiễm cảm xúc hưng phấn của mọi người, tồn tại như một thể cách biệt với mọi người.
Diệp Du dường như không hề quan tâm đến điều đó. Một kẻ đã chết trở về từ cõi địa ngục trần gian như cậu mà nói, thứ gọi là xúc cảm hưng phấn, hồn nhiên nở nụ cười hoàn toàn không có. Linh hồn đã thấu hiểu hết thảy, người cũng nhuộm máu tươi, sao còn có thể không để ý đến mà vui tươi sống.
A~ Diệp Du cảm thán một tiếng. Bây giờ họ có thể vui vẻ sống thế này, mạt thế đến liền sao nhỉ. Diệp Du hơi nhếch khóe môi, ánh mắt trào phúng.Nhìn xem, bạn bè thân thiết như thế cũng sẽ có lúc phản bội nhau. Vì mạng sống của bản thân không ngại đẩy bạn vào chỗ chết, Diệp Du đã nhìn nhiều lắm rồi. Tâm cậu đối với thế giới này đã triệt để nguội lạnh, trừ cha mẹ cậu, người có thể khiến cậu toàn tâm toàn ý bảo vệ chắc không còn ai.
_"A, Tiểu Diệp, cậu đến rồi." - Một bé gái xinh xắn với nụ cười rực rỡ, tóc cắt ngắn ngang vai nhanh chóng chạy lại phía Diệp Du.
Chân mày hơi nhíu lại, Diệp Du không quan tâm tiếng gọi đó, lướt qua bé gái đi vào lớp học.
Nụ cười của bé gái thoáng chốc cứng đờ, ngượng ngùng gãi đầu, vội vàng vào lớp theo, miệng không ngừng líu ríu:
_"Tiểu Diệp, sao đến bây giờ cậu mới đi học vậy? Bọn mình rất lo cho cậu đó. Nghe nói cậu vì bệnh nên mới nghỉ học phải không? Cậu đã khỏe chưa? Muốn ăn cam không, mình có mang nè."
Thản nhiên nhìn cô bé đang nói, Diệp Du cảm thấy cô nhóc có phải hay không mấy ngày nay chẳng có ai nói chuyện nên mới luyên thuyên nhiều như vậy.
_"Tôi không sao, cậu không cần lo."
Mận Mận chớp đôi mắt, chu chu miệng nhỏ thắc mắc:
_"Tiểu Diệp, sao cậu lại xưng 'tôi' vậy? Thường ngày cậu vẫn hay xưng 'tớ' mà."
Trán Diệp Du khẽ giật, xuất hiện hắc tuyến. Chỉ là xưng hô thôi mà, thay đổi một chút có cần phải ngây thơ hỏi như vậy hay không chứ.
_"Không có gì. Tôi... tớ cần yên tĩnh một chút." - Diệp Du bấm bấm lòng bàn tay mình, kiềm nén bạo phát trong lòng. Cậu trước không có nhiều kiên nhẫn, trải qua mạt thế, kiên nhẫn với những chuyện nhỏ nhặt như thế này sớm đã mất sạch. Nếu không phải vì cô nhóc này là con của bạn thân mẹ, cậu đã thẳng thừng đuổi cô ta đi rồi.
Mận Mận nở nụ cười ngọt ngào, liên tục gật đầu nhỏ:
_"À à, vậy mình không phiền Tiểu Diệp nữa. Mấy ngày nay cậu nghỉ, cô có dạy bài mới. Nếu không hiểu thì hỏi mình nhé."
_"Ừ." - Diệp Du không kiên nhẫn trả lời.
Nhìn cô nàng đi tụ tập với đám con gái kia, Diệp Du không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Còn hai năm nữa mới đến mạt thế. Lấy quyển sổ nhỏ màu đen từ cặp ra, Diệp Du nghiêm túc liệt kê những thứ cần thiết cho mạt thế, miệng không ngừng lẩm nhẩm. Trong suốt tiết học trên lớp cũng vậy, cậu không nghe giảng mà chuẩn bị cho [ Kế Hoạch Sinh Tồn Mạt Thế Lần 2 ] của mình, bởi dẫu sao những thứ này cậu cũng đều học qua hết rồi. Chẳng những thế, để nâng cao kiến thức của mình, trong hai năm ngoại trừ việc luyện tập, cậu đều đến thư viện, nhà sách hoặc trường học để tìm lấy sách giáo khoa, sách tham khảo mà học. Cho nên tri thức bây giờ của cậu không chỉ gói gọn trong năm lớp cấp 1 mà còn cao hơn thế.
Diệp Du nghiêm túc nhìn những hàng chữ mình vừa ghi, hơi nhíu mày, cậu vẫn thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng nghĩ mãi vẫn không thể phát hiện ra là không đúng ở đâu. Điều cậu quan tâm bây giờ là mạt thế, căn cứ nào an toàn và yên tâm nhất. Cậu không thể để cha mẹ quay về căn cứ Trung Tâm S, lũ ở đó đều không bình thường. Dùng bút highlight tô đậm hàng chữ 'nơi cư trú', Diệp Du sầu não không thôi, lại càng không ngừng hối hận vì quyết định 'thủ thành' đời trước của mình.
~~~Tui là dãy phân cách đáng yêu~~~
_" Thượng tướng, lão nguyên soái muốn gặp ngài." - Ngũ Kỳ căng thẳng nói, mồ hôi sau lưng không ngừng tuôn ra.
Nam nhân đang nhìn tài liệu trên tay, hơi hơi chuyển mắt nhìn con người dù sợ nhưng vẫn nghiêm túc đứng thẳng lưng, hai tay áp sát vào đùi, ngẩng đầu mà bẩm báo, không khỏi nhướng mày. Hắn đáng sợ thế sao?
Thấy ánh mắt nam nhân nhìn chằm chằm vào mình, Ngũ Kỳ sợ đến mức chân muốn nhũn ra, nhưng vì tôn nghiêm đàn ông mà kiên cường đứng thẳng.
Sở Mặc thu hồi tầm mắt, miễn dọa sợ con người trước mặt, đáp:
_"Đã biết, cậu gọi thêm vài người nữa, lát sẽ đến gặp ông."
Ngũ Kỳ vâng một tiếng, vội vàng chuồn ra ngoài. Cái lũ chết tiệt kia thế mà nghe lời cái tên Nhị Vũ, mỗi lần gặp lão đại đều bắt hắn đi. Bọn họ sợ lão đại, hắn không sợ sao. Lão đại gần đây càng ngày càng khó gần, ánh mắt nhìn như muốn phanh thây xẻ thịt người ra vậy.
Ngẫm lại lời Sở Mặc vừa nói, Ngũ Kỳ nở nụ cười ranh mãnh. Mấy người muốn lấy ông đây làm đồ chắn, ông đây phải kéo các người theo cùng.
Thế là trong nhà nghỉ quân đội cách đó không xa vang lên những tiếng gào hét, gầm rú ghê rợn, khiến chim chóc đậu gần đó không khỏi bị dọa cho bay tán loạn. Mọi người tưởng xảy ra chuyện liền nhanh chóng xách theo gậy gọc, súng quân đội chạy đến. Nhưng đập vào mắt họ là hình ảnh chói lóa của năm vị cấp trên hay đi theo thượng tướng đang - cởi - trần ( truồng ) - ĐÈ - NHAU. Thật sự chói, chói muốn mù mắt chó của binh sĩ quanh đây.
Một trong những vị đó, với mái đầu đinh cool ngầu (tự nhận định), gương mặt góc cạnh có vết sẹo dài gần mắt đầy nam tính (tự nhận định), lão Nhất không ngừng hướng mặt Ngũ Kỳ đánh xuống, miệng nở nụ cười thánh thiện (tục tằng):
_"Lão Ngũ, mẹ nó, này thì chọn ông đây theo lão đại, này thì bảo ông đây lớn nhất nên đi theo, này thì giành bồ của ông. Nể tình lão đại ông chưa phanh thây mày ra, giờ mày lại tự chuốc họa vào thân."
_"Lên cơn... ngô, lão Nhất, ông không có cướp bồ mày mà, nhẹ tay chút. Ông còn phải dựa vào gương mặt anh tuấn của mình để kiếm vợ đấy. A... Lão Nhị, đừng mà." - Ngũ Kỳ thở không ra hơi, khuôn mặt nghẹn khuất trướng đỏ, không ngừng vặn vẹo eo tránh né 'công kích' của Nhị Vũ.
_"Ông đây không dừng đó, mày làm gì được." - Nhị Vũ trừng mắt, hung hăng hướng eo Ngũ Kỳ nhéo lấy.
_"Các người, ách, quá đáng. Mau buông ông ra, cũng do tụi bây hại ông mày trước mà... ngô, không được, không được kéo quần ông, lão Tam, lão Tứ!!!"
_"Có cái gì quý giá đâu mà không cho bọn ông kéo. Càng cấm ông càng muốn cởi. Nói xem, có phải hoa hoa công tử như mày có chú chim be bé trắng nõn nên không dám để bọn ông nhìn đúng không?" - Hai thanh niên được gọi là 'lão Tam, lão Tứ' trông giống nhau như đúc, mắt hơi xếch lên, không chút lưu tình cười nhạo.
_"Hỗn đản, ông đây không phải chim bé, ông đây là đại bàng, đại bàng đó biết không!!!" - Ngũ Kỳ mặt đỏ bừng, trợn mắt gào to. Nói của hắn nhỏ là chạm đến tôn nghiêm đàn ông đấy. Có thằng đàn ông nào chịu được những đứa khác cười nhạo mình bé hay không hả?!
Những thanh niên cấp dưới xung quanh nghe đoạn đối thoại cực kì vô sỉ, toàn thân hóa đá, tam quan sụp đổ. Đây là năm vị lãnh đạo khốc suất cuồng bá duệ của họ? Đây là năm con người trợ thủ đắc lực của thượng tướng? Ai có thể nói cho họ biết đây chỉ là tưởng tượng đi?
Các thanh niên mang trong mình nhiệt huyết tuổi trẻ và lòng yêu nước (hử?), quyết định không đếm xỉa đến năm con người mất hết tiết tháo này, lặng lẽ đi ra xa mà luyện tập, tâm không ngừng niệm 'đạo yêu nước', khí thế hừng hực múa gậy, đánh võ.
Nhìn bên phía nhà nghỉ quân đội ồn ào không thôi,