Lục Đông Anh tỉnh dậy trước, cô hơi ngó đầu qua liền thấy Tôn Vĩnh Thành vẫn đang chìm vào giấc ngủ sâu, lẽ ra người phải ngủ ngon như vậy là cô mới đúng, tại sao ông trời lại cho kẻ ác được thảnh thơi thế chứ.
Lục Đông Anh xoa bóp cái vai đau nhức, cô nhớ lại đêm hôm qua liền đỏ mặt xấu hổ!
Trước tiên phải tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới để xuống nhà dưới chất vấn mẹ cô mới được, nói đi nói lại thì cô không thích cái việc bà tự sắp đặt mọi chuyện theo ý mình như vậy.
Dù sao bây giờ cô cũng có gia đình riêng, bà vẫn nên tôn trọng ý kiến và cuộc sống cá nhân của cô.
"Vợ! ngủ thêm chốc nữa đi! !"
Tôn Vĩnh Thành bất ngờ vòng tay qua eo nhỏ của Lục Đông Anh, hắn chôn mặt vào người cô vừa nói vừa ngáy ngủ đều đều!
"Anh ngủ đi, em phải xuống nhà để nói chuyện với mẹ mới được, dù sao bà cũng không nên làm vậy! !"
"Không sao đâu! tôi thấy Lục phu nhân chỉ là mong có cháu bế thôi, chúng ta mỗi ngày đều làm! chắc chắn không sớm thì muộn cũng có cháu cho bà bế, lúc đó bà sẽ không làm phiền em đâu! !"
Lục Đông Anh đánh vào Tôn Vĩnh Thành một cái, chẳng lẽ tên này ngủ mơ nên ăn nói lảm nhảm những chuyện xấu hổ rồi cơ à.
Lúc trước hắn cũng đâu có đến nỗi vô liêm sỉ như vậy! ?
"Anh đừng có nói nhảm nữa, dậy đi tắm rồi thay quần áo ngay cho em! !"
Tôn Vĩnh Thành dụi mắt ngồi dậy, hắn lại lao đến ôm chầm lấy Lục Đông Anh từ phía sau, cả người tì lên vai cô để dựa dẫm!
"Nói nhảm gì chứ, tôi nói thật mà, tôi và em phải cùng nhau cố gắng để sinh cháu cho mẹ em, xong rồi chúng ta sẽ có nhiều thời gian ở bên nhau hơn! lúc ấy đi đâu tôi cũng sẽ mang em theo! !"
Lục Đông Anh xoay đầu lại nhìn Tôn Vĩnh Thành vẫn đang dựa đầu lên vai cô, dùng ánh mắt không thể si tình hơn cứ liên tục nhìn chằm chằm về phía cô!
"Anh nghĩ mẹ em muốn cháu đấy à, bà chỉ là muốn em có con để giữ vững vị trí Tôn phu nhân mà thôi, sau này có ly hôn thì tài sản cũng sẽ thuộc về con và em, anh bớt nghĩ rằng mẹ em tốt lành đi! !"
Tôn Vĩnh Thành ngồi thẳng dậy, sắc mặt hắn trở nên vô cùng không