Quà sinh nhật được gửi đến Tôn gia nhiều vô kể, đa số đều là những món quà đắt tiền được gửi đi bởi những người thuộc giới thượng lưu và trung lưu.
Mặc dù cô biết quà được gửi đi chủ yếu cho có lệ, tạo mối quan hệ hữu nghị nhưng cô vẫn cảm thấy hứng thú vô cùng.
Lục Đông Anh không cho bất kì ai tự ý gỡ quà của cô ra, cô muốn tự mình bóc quà rồi ghi lại danh sách những người tặng kèm theo giá trị của chúng, để sau này có dịp còn đáp lễ.
Lục Đông Anh say sưa ngồi bóc quà từ chiều đến tận tối, ngay cả lúc Tôn Vĩnh Thành trở về nhà cô cũng phớt lờ hắn.
Mãi cho đến khi người đàn ông bất chợt ôm eo cô từ phía sau thì cô mới nhớ ra mình quên chào mừng hắn về nhà như thường ngày...
"Anh về rồi à, mau đi tắm rồi ăn tối thôi...!"
Tôn Vĩnh Thành nhìn đống quà xếp đầy nhà, hắn cũng không hỏi gì nhiều liền buông Lục Đông Anh ra để đi tắm rửa sạch sẽ.
Lúc trước sinh nhật hắn cũng được nhận nhiều quà như vậy, hắn đoán mấy người muốn nịnh nọt kia đã gửi quà mừng sinh nhật cho Lục Đông Anh, nhưng thôi kệ...dù sao vợ hắn vui là được...!
Lục Đông Anh vui vẻ gắp đồ ăn cho Tôn Vĩnh Thành, cô tiếp tục luyên thuyên kể chuyện cho hắn nghe...
"Hồi em còn ở Lục gia, em không có nhận được nhiều quà như vậy đâu, tầm một phần ba chỗ này là nhiều lắm rồi, anh nghĩ em có nên gửi gì để đáp lễ mọi người như một lời cảm ơn không...?"
Tôn Vĩnh Thành không hề do dự đáp...
"Không cần đâu, đây là việc mà bọn họ nên làm thôi, sau này em gửi quà sinh nhật cho họ, thì họ cũng không đáp lễ lại em đâu...!"
Lục Đông Anh nghĩ cũng có lý nên gật đầu không nói gì, dù sao bình thường cô cũng không giao du với người ngoài, bây giờ thân thiện quá mức thì họ lại nghĩ cô đang có mưu tính riêng.
Nói chung thế giới của mấy người này vô cùng phức tạp, cô không gặp ngày nào thì cứ cho là may mắn ngày đó đi...
"À, mẹ tặng cho em một sơn trang nhỏ cách đây không xa làm quà sinh nhật đấy, khi nào em giận anh thì em có thể đến đó ở một thời gian...mẹ dặn em như vậy...!"
Tôn Vĩnh Thành còn chưa kịp nghĩ sao mẹ hắn chơi lớn thế, sinh nhật con trai mấy chục năm không cho nổi cây kẹo mút mà đến con dâu thì cho hẳn sơn trang rộng lớn.
Nào ngờ đâu mẹ hắn chính là đang tạo cơ hội cho vợ hắn bỏ rơi hắn...
"Không cho em đi, đêm mà không có em thì làm sao mà tôi ngủ ngon được...!"
Lục Đông Anh bày ra bộ mặt ba phần bất lực, bảy phần như ba, cô biết tỏng Tôn Vĩnh Thành đang nói đến vấn đề gì.
Đúng thật không có cô thì hắn không ngủ ngon được, nhưng cô ngủ mà không có hắn thì sinh lực vô cùng dồi dào, sức khỏe tăng lên gấp bội, ngay cả cái lưng nhỏ cũng hồi phục không ít...
"Em ăn xong rồi, anh ngậm