Lạc Dao bị trói chân tay lại, bên ngoài Ẩn Thương còn phái thêm mấy người canh gác hệt như lúc hắn nhốt nàng ở phòng củi vậy.
Vừa bị trói, vừa bị nhốt trong một căn phòng như phạm nhân khiến nàng rất uất ức.
Nàng vừa chứng kiến mẫu thân bị hành hình, Ẩn Thương lại có hành xử với nàng như vậy, nên bây giờ trong đầu của nàng chỉ toàn là oán niệm.
- Nương nương người ăn chút gì đi, đã một ngày người không ăn không uống rồi, như vậy không tốt cho sức khỏe, còn cả… đứa bé trong bụng.
- Im miệng! Không có đứa bé nào ở đây cả, ngươi đừng nói dối nữa.
Lạc Dao trừng mắt, gằn giọng với Song Võ, Song Võ đang bưng thức ăn trên tay, thì giật mình quỳ thụp xuống.
Cô quỳ gối, khóc lóc dập đầu với nàng.
- Nương nương, là nô tỳ lúc đó đã nói dối với người, nô tỳ sai rồi.
Là Vương gia sợ nương nương không chịu nổi đả kích, sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của người nên mới không cho nô tỳ nói.
Nô tỳ xin thề, một lòng trung thành với nương nương, sẽ không có lần sau đâu, tuyệt đối không có lần sau.
Nương nương người giận nô tỳ, đánh mắng nô tỳ gì cũng được, chỉ mong người giữ gìn sức khỏe, có được không?!!!
Song Võ vừa nói, vừa dập đầu xuống sàn, đến nỗi trán muốn chảy máu, Lạc Dao nhìn thấy cũng không nỡ, liền nhẹ giọng nói.
- Được rồi, đừng dập đầu nữa, đứng dậy đi.
Song Võ rõ vui mừng ngẩng đầu dậy nhìn.
Lạc Dao trong lòng khá đau xót khi nhìn thấy vết thương trên trán của Song Võ đang chảy máu.
- Cởi trói cho ta, ta sẽ ăn.
Song Võ lưỡng lự thực hiện.
-Chuyện này…
Lạc Dao biết Song Võ cũng chỉ nghe lệnh Ẩn Thương mà làm, không có khả năng làm chủ, hiện tại Hạ Vân vẫn đang nhởn nhơ dưới sự bảo bọc của hắn, nếu nàng cứ bị nhốt như thế này thì làm sao đối phó lại ả ta.
Nàng chỉ đành dùng kế lấy lùi làm tiến.
- Yên tâm, ta sẽ không càng quấy nữa, kẻo vương gia lại trách phạt ngươi.
Song Văn đi rồi, ta chỉ còn mình ngươi thôi.
Song Võ bị lời nói của Lạc Dao làm mềm lòng, cảm động khóc nấc, cuối cùng thì cô cũng chịu cởi trói cho nàng.
Đúng lúc đó Ẩn Thương lại bước vào, nhìn thấy dây trói bị cởi ra, hắn nhăn mặt nhíu mày