Lạc Dao im lặng, không biết phải trả lời như thế nào.
Bây giờ nàng đang là người yếu thế, Huyễn Siêu là con người khó hiểu, lại dễ phát điên, dù nhận hay phủ nhận nàng cũng không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Huyễn Siêu nhìn nàng nhếch miệng lên cười nhẹ.
- Ha… xem ra ta đoán đúng rồi.
Nàng nghĩ đi, nếu không theo ta đến Thái đô thì nàng còn có thể đi đâu, hiện tại đến bản thân nàng còn không lo được nói gì đến đứa bé trong bụng, rồi khi nàng sinh nó ra thì sao, nàng để nó phải sống khổ sở lưu lạc cùng nàng ư?!
Lạc Dao ngạc nhiên khi nghe Huyễn Siêu nói vậy, nàng có chút tự hổ thẹn nói.
- Ta… ta chưa hề nghĩ đến chuyện này…
- Bây giờ nàng không có lựa chọn nào khác đâu, ta sẽ không hại đứa bé, nên nàng yên tâm mà đi theo ta.
- Nhưng…
- Không nhưng nhị gì hết, vậy đi nhé.
"Có tin được những lời hắn nói không đây, nhưng...!ta còn sự lựa chọn nào khác sao?!"
Lời Huyễn Siêu nói, câu nào cũng đều có lý, Lạc Dao ban đầu có hơi lưỡng lự, nhưng khi nghĩ đến đứa bé trong bụng, nàng cũng không thể để nó chịu khổ cùng mình được, nên đã đồng ý với hắn.
- Ta có một điều kiện, ngài tuyệt đối không được ép ta trở thành vương hậu của ngài.
Lạc Dao nghiêm mặt đưa ra điều kiện, Huyễn Siêu vui mừng cười phá lên.
- Không thành vấn đề, vậy là nàng đã đồng ý rồi nhé!
Sau nụ cười vui vẻ, trong lòng Huyễn Siêu đang nghĩ đến một việc gian xảo.
"Thời gian còn dài ta nhất định sẽ chứng minh cho nàng biết tấm lòng của ta, nếu ta đối tốt với đứa bé, nàng cũng sẽ cảm động mà đối tốt với ta đúng không?"
________
Kể từ ngày Lạc Dao bị đưa đi mất, Ẩn Thương điên cuồng tìm kiếm tung tích của nàng nhưng không hề có chút tin tức nào.
Hắn đêm nào cũng uống say vì không tìm thấy nàng, rồi vào cung Thái hậu làm loạn đòi người, Thái hậu cũng rất phiền lòng ngày ngày đến Phật đường tụng kinh khẩn cầu.
Nhiều tháng trôi qua Lạc Dao