Trong khi đó Ẩn Thương và hoàng thượng đang bàn bạc tại ngự thư phòng.
- Đệ đã bắt được kẻ đứng sau rồi ư?
- Đệ không nghĩ vậy, tên Liu Mục này e cũng chỉ là quân cờ thôi, thần đoán thế lực ở đằng sau giật dây không phải dạng tầm thường.
- Mục tiêu mà bọn chúng nhắm đến là đệ, nên nhất định đệ phải đề phòng.
- Chính tên Liu Mục này là người đã nhắm mũi tên độc vào thần lúc ở Tây biên, lần này phần lớn do hắn tự ý hành động.
- Vậy nên kẻ giết chết Lạc Lâm tướng quân là hắn?! Vậy đệ đã nói cho Lạc Dao biết chưa?
- Nàng ấy không nên biết thì hơn, thần sẽ thay nàng ấy giải quyết hắn.
- Hahaha chưa gì đã ra dáng phu quân bảo vệ thê tử.
- Thần nhất định sẽ bắt kẻ chủ mưu phải lộ diện.
" Phải cho hắn biết hậu quả khi dám động đến người của ta"
Ánh mắt của Ẩn Thương phát ra màu u ám đằng đằng sát khí.
Trong khi đó tại Tề phủ, ba ả nô tỳ kia được trả về trong bộ dáng tơi tả, mặt phình to đến nỗi không nhận ra ai với ai.
- Là ai đã làm các ngươi ra nông nỗi này?
Hạ Vân nhíu mày tỏ ra khó chịu.
- Quận...!quận chúa, là ả vương phi kia, xin người hãy làm chủ cho chúng nô tỳ.
Ba ả kia vừa run vừa nói trong căm hận.
- Phụ thân, bây giờ phụ thân tính thế nào đây, Lạc Dao kia quả nhiên không đơn giản, sao phụ thân lại xúi Đông lão già kia cầu xin hoàng thượng làm gì, nếu không vị trí vương phi bây giờ là của con rồi.
- Ngu xuẩn, ta không phải đang bảo vệ con sao?! Vị trí vương phi này ngồi vào thì dễ nhưng để trụ lại thì...!phải trả giá bằng cả tính mạng.
Nếu con chết thì ai có thể lấy Hỏa Thạch cho ta đây.
- Rốt cuộc kẻ muốn ám hại Thương ca thế lực lớn như thế nào chứ?!
- Chuyện này con không cần phải lo, Hoàng Liên và Hoàng Ẩn Thương sẽ có cách tiêu diệt chúng, còn chúng ta chỉ cần làm ngư ông đắt lợi.
"Một khi bọn họ tiêu diệt được hết kẻ địch, ta chỉ cần có trong tay hai mảnh Hỏa Thạch của Hoàng Liên