Ẩn Thương nhíu mày kéo nàng xuống gần mình hơn, đôi môi cũng xém chạm vào nhau, khuôn mặt hai người chỉ cách nhau một lớp không khí mỏng.
- Ai bảo nàng không quan trọng!
" Như thế này gần quá rồi! "
Lạc Dao vội vàng nhất người ngồi dạy nhưng không được, nàng vùng vãy chỉ mong được thoát ra.
- Tại sao nàng không dám nhìn thẳng vào mắt ta?
- Tại sao...!tại sao ta không dám chứ!
Lạc Dao nói vậy nhưng ánh mắt lại đang né tránh đi hướng khác.
- Vậy sao nàng không nhìn vào mắt ta, nàng sợ ta?!
- Tại sao ta phải sợ ngài, ta đang nhìn ngài đây.
Lạc Dao bị thách thức lập tức đáp trả, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt kia, không khí lại trở nên im lặng.
Thân nàng đang đè trên thân của Ẩn Thương nên có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau, tim nàng đang đập rất mạnh
Ẩn Thương lại hỏi
- Nàng hồi hộp?
- Không...!không có.
Nàng ngập ngừng trả lời, thấy bộ dạng nàng gượng gạo đáng yêu Ẩn Thương lại cố ý trêu chọc tiếp.
- Vậy...!Nàng thấy trong mắt ta có gì không?
Lạc Dao ngượng ngùng đáp
- Làm gì có gì trong mắt ngài.
- Sai rồi, trong mắt ta có...!nàng.
Ẩn Thương nhếch mép cười, Lạc Dao bị câu trả lời làm cho đỏ mặt người cũng cứng đơ.
Đột nhiên Ẩn Thương lại xoay người, trong khi nàng vẫn còn không hiểu gì thì Ẩn Thương đã cướp lấy nụ hôn của nàng.
- Ưm...!ngài làm vậy là có gì đây?
- Ta đang chứng minh cho nàng thấy, nàng quan trọng đối với ta!
"Ta không nghe lầm chứ? Mình...!quan trọng với hắn sao?"
- Còn nàng thì sao? Ta có quan trọng với nàng không?
- Ta...!không biết.
" Rõ ràng là muốn trả lời hắn không quan trọng chút nào, nhưng sao miệng ta lại nói không biết"
Lạc Dao trầm mặc xoay mặt đi hướng khác.
Ẩn Thương cúi xuống, ghé sát tai nàng nói
- Vậy thì ta sẽ cho nàng thời gian, khi nào có câu trả lời hãy nói cho ta biết.
Hơi ấm từ lời nói của Ẩn Thương phà vào chiếc tai nhạy cảm làm cho nàng không khống chế được mà run lên.
Ẩn Thương thích thú cắn nhẹ vào tai nàng, sau đó lại đưa lưỡi ra lướt một đường xuống cổ nàng làm cho nàng