Ẩn Thương chỉ toàn nói chuyện với Lạc Dao từ đầu chí cuối, cũng hiểu được ý hắn Lạc Dao bảo bọn họ an tâm lui xuống hết và dọn lên một bàn thức ăn.
- Mỗi buổi sáng nàng đều ăn nhiều vậy sao?
- Nếu ngài không muốn ăn thì đừng ăn.
Bầu không khí trở nên gượng gạo, Lạc Dao cứ gắp thức ăn bỏ vào chén chứ không ăn, cứ gắp rồi lại lén liếc nhìn Ẩn Thương.
- Nàng có chuyện gì muốn nói với ta sao?
Bị phát hiện ra ý đồ, Lạc Dao lúng túng
- Không ta...
- Có chuyện gì cứ nói thẳng với ta, không phải ngại.
Ẩn Thương nói vậy, Lạc Dao lấy hết quyết tâm nói ra.
- Là chuyện của mẫu thân ta? Ta...!đã nghe được cuộc nói chuyện giữa ngài và Tử Phàm.
Thật ra năm đó bà ấy không phải bệnh mà qua đời, bà ấy chỉ là đột nhiên biệt tích, nên ta muốn nhờ...
- Nhờ ta điều tra ra tung tích hiện giờ của bà ấy sao?!
Ẩn Thương buông đũa xuống, từ tốn lấy khăn lau miệng.
- Ngài...!biết rồi sao?
- Phải, từ lúc ta phát hiện nàng nghe lén thì ta đã biết cũng có một lúc nàng chủ động nhờ ta, nhưng ngộ nhỡ ta điều tra ra bà ấy có liên quan đến việc hành thích thân vương thì đó là tội chết, nàng muốn sao?
- Ta không nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ cần gặp bà ấy.
Thấy Lạc Dao bày ra khuôn mặt kiên quyết như vậy Ẩn Thương chỉ đành gật đầu chấp nhận.
- Ngài...!luôn bị hành thích từ nhỏ đến giờ sao?
Lạc Dao tò mò hỏi nhỏ
Ẩn Thương vẫn bình thản nói với nàng
- Không phải từ nhỏ, mà từ hai năm trước.
- Hai năm trước?
- Phải là vào khoảng thời gian hoàng cung tổ chức lễ Hoàng Yến hai năm một lần, lúc đó các nước giao hảo cũng có sứ giả đến tham dự.
Vào buổi thứ năm tức ngày cuối cùng của lễ Hoàng Yến, Ẩn Thương bất ngờ bị bắn lén, nhưng mũi tên đó đã bị trượt, trên mũi tên còn có khắc dòng chữ " Không giết được ngươi thì sẽ làm cho ngươi đau khổ"
Nửa tháng sau hôm đó, vị cầm sư ở Cẩm Hương lầu bị giế.t chết, vị