Hạ Vân vừa bước ra khỏi cửa thì Tử Phàm cũng chạy vào, đợi Hạ Vân đi khuất bóng mới dám nói
- Vương gia!!! trong cung truyền tin đến Thụy quốc!.
lại dâng sớ cầu thân, hoàng thượng muốn!
- Ta biết, ngươi hãy đưa bức thư này vào cung, hoàng thượng xem xong sẽ rõ.
Ẩn Thương mở quyển sách lấy một lá thư đã chuẩn bị sẵn đưa cho Tử Phàm, ánh mắt lại phát ra một tia nham hiểm.
- Đến lúc giăng bẫy thu cá rồi!
____________
Vào đêm khuya, khi mọi người đã nghĩ nghơi hết, Lạc Dao một mình trong phòng, nàng cởi áo ra ngồi quay lưng đối diện với chiếc gương, nàng cố để nhìn hình xăm sau lưng mình.
Trước đây Lạc Dao chưa bao giờ tò mò về hình xăm này, nó được xăm trên lưng nên không một ai có thể thấy được, từ khi mẫu thân nàng biệt tích nàng cũng không còn để ý tới nó nữa.
Đang cố nhìn rõ họa tiết trên hình xăm thì trong gương bất thình lình xuất hiện một bóng người, Lạc Dao nhanh chóng khoác áo quay người lại, thì ra là Ẩn Thương.
- Đã khuya rồi, sao ngài còn chưa ngủ?
Lạc Dao đứng cách xa nói, Ẩn Thương khẽ cười khi thấy nàng e dè mình như vậy
- Vậy còn nàng, sao nàng chưa ngủ?!
- Ta!
Ẩn Thương lấy từ ngực áo ra một tờ giấy để xuống bàn, rồi bảo nàng đến xem.
Lạc Dao cũng tò mò khi mở tờ giấy ra thì đó chỉ là một bức họa phong thủy, nàng có phần thất vọng đặt nó xuống.
- Ta không có hứng thú với những thức này đâu?
- Nàng chắc chứ? nếu ta nói đó chính là hình trên lưng nàng thì sao?!
Lạc Dao nửa tin nửa ngờ xem kĩ lại bức họa đó một lần nữa
- Thật sự là nó sao, nhưng ngài chỉ! nhìn một lần thì làm sao có thể!
- Không thể đối với người khác, không phải ta.
- Khuya thế này ngài đến đây chỉ vì đưa thứ này cho ta sao?
Ẩn Thương giả vờ ho khan né tránh câu hỏi, thực ra hắn đã có rất nhiều cơ hội để đưa cho nàng nhưng lại chọn lúc đêm khuya thế này mà đến, cốt cũng chỉ muốn được ở lại cùng nàng.
- Thực ra ta vừa mới phát hiện ra một chuyện, sợ nàng nôn nóng nên ta cũng lập tức đến nói cho nàng biết.
Chắc