Lạc Dao vừa thức đã sốt sắng nói một hơi dài như vậy, nhưng đổi lại thì khuôn mặt của Ẩn Thương lại không có cảm xúc gì, thậm chí hắn cũng không thèm nhìn lấy nàng một cái.
Lạc Dao cũng cảm thấy thái độ của hắn thật kì lạ, đột nhiên hắn nhìn ra phía cửa hô lớn.
- Người đâu!
Vừa nghe tiếng gọi một đám lính bên ngoài mở cửa xông vào.
- Vương gia có gì căn dặn.
- Mau đưa vương phi nhốt vào kho, đại hôn chưa kết thúc thì...!không được thả ra ngoài.
Lạc Dao nghe Ẩn Thương nói nàng quay mặt về phía hắn nhìn với vẻ bàng hoàng, chuyện gì có thể khiến cho hắn thay đổi chỉ sau một đêm như vậy.
Binh lính tới lôi Lạc Dao đi, nhưng nàng vẫn im lặng ngoái đầu chỉ trơ mắt nhìn Ẩn Thương, nhưng hắn không cũng thèm để ý đến nàng.
Trước khi bước qua cánh cửa Ẩn Thương còn bồi thêm một câu.
- Nhớ phải canh giữ nghiêm ngặt, không được để vương phi gặp bất cứ ai, nếu kẻ nào để vương phi trốn được thì giết chết.
Nghe hắn buôn ra những câu lạnh lùng, đanh thép như vậy, Lạc Dao vẫn im lặng, nàng không ngoái đầu nhìn hắn nữa mà cam chịu để binh lính đưa đi.
Ẩn Thương nhìn bóng dáng Lạc Dao đang khuất dần, tim cảm giác như thắt lại, bàn tay hắn nắm chặt , ánh mắt để lộ ra sự không nỡ.
Nhưng không còn cách nào khác nhà kho là nơi xa nhất trong phủ, ở đó nàng không thể nghe được tiếng kèn trống vang lên trong ngày diễn ra hôn lễ.
Lạc Dao bị đưa đi hệt như phạm nhân, người hầu trong phủ vây xung quanh nhìn cũng không hiểu chuyện gì.
Đằng sau, Song Võ cắn chặt răng nhìn chủ nhân bị oan ức đưa đi mà không làm được gì.
Nàng ta vội chạy đến chỗ Ẩn Thương để hỏi cho ra lẽ.
Song Võ tự ý xong vào phòng thấy Ẩn Thương đang ngồi điềm nhiên thưởng thức trà nóng.
- Vương gia, tại sao ngài làm vậy? Ngài có biết nương nương khi thấy ngài bận rộn chính sự còn lo lắng ngài không ăn đủ bữa, nương nương luôn