Nghe tiếng náo loạn phía sau, Huyễn Siêu mới quay lại nhìn, khi thấy Lạc Dao đang ngồi thê thảm dưới nền đất, hắn vội bước nhanh tới đỡ nàng.
Thấy Lạc Dao đang cố gắng che mặt hắn dùng tay áo của mình che chắn cho nàng, từ từ đỡ nàng đứng dậy.
Mọi người xung quanh đều bàn tán chỉ trỏ.
Huyễn Siêu trừng mắt nhìn Hạ Vân làm nàng ta giật mình lại trốn ra sau Ẩn Thương.
Vừa lúc hoàng thượng và thái hậu cũng bước tới.
- Có chuyện gì vậy.
Huyên Siêu bực tức, nói lời không kiên nễ.
- Ta không biết cô ta là ai lại dám ra tay đánh vương hậu tương lai của ta, còn sỉ nhục nàng, đây chẳng khác nào là đang sỉ nhục Thái đô, hoàng thượng tính thế nào đây nên chặt tay, hay là cắt lưỡi.
Hạ Vân nghe đến người nàng ta vừa đánh sẽ là vương hậu tương lai của Thái đô liền khụy gối xuống, gấp gáp giải thích với hoàng thượng.
- Hoàng thượng....là...là hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm.
Vì...!cô ấy tự nhiên nhào vào lòng của vương gia nên thần thiếp mới nhất thời nóng vội...!nên đã...!lỡ tay...!thần thiếp không cố ý, mong vương tử lượng thứ.
Huyễn Siêu cười nửa miệng khinh thường.
- Hư, lượng thứ?! Người ngươi đánh đâu phải ta, cầu xin ta lượng thứ làm gì?
Không khí trang nghiêm của buổi lễ lại tự dưng như cái chợ chỉ vì chuyện ghen tuông nữ nhân, Hạ Vân lại đụng đến người của vương tử Thái đô, một bên là thê tử của đệ đệ, một bên là nhân vật lớn của nước giao hảo thật khiến hoàng thượng khó xử.
Thái hậu đứng bên cạnh liền ra mặt giải quyết tình huống này.
- Nếu như đã là hiểu lầm thì ngươi mau qua xin lỗi cô ấy một tiếng đi, cứ quỳ xuống ở đó thì giải quyết được gì chứ?!
Còn con nữa Thương nhi, về nhà phải dạy bảo lại thê thiếp, nếu lúc nào cũng có thể ghen tuông như vậy thì đến ai gia nó cũng đánh sao?!
Nói xong thái hậu phủi ta quay người đi, hoàng thượng cũng nhăn mặt không vui.
- Còn ngẩn ra đó làm gì, không nghe thái hậu nói sao?!
- Vâng...!hoàng thượng thần thiếp lập tức xin lỗi.
Hạ Vân khẩn trương định đứng