Lạc Lạc, nàng đang nghĩ gì vậy?
Từ lúc đưa Lạc Dao ra khỏi đó, nàng cứ đờ người ra, bộ dạng cứ như người mất hồn.
- Ta không nghĩ gì cả.
Vương tử ta nghĩ ngài nên tiếp tục tham gia cung yến, đừng vì ta mà làm hoàng thượng không vui.
- Nàng nghĩ ta còn tâm trạng để tham gia mấy cái tiệc tùng vớ vẩn đó à.
Lạc Dao thở dài đứng dậy, nàng lại hít một hơi thật sâu để chuẩn bị nói, nàng nghĩ đã đến lúc nàng nên nói chuyện rõ ràng với Huyễn Siêu, không nên để hắn nghĩ sai nữa, thà để hắn ghét nàng còn hơn.
- Vương tử hãy nghe ta nói, những gì ngài làm cho ta ta thực sự rất cảm kích, nhưng...!ta thật sự, thật sự không thể nào làm vương hậu gì đó của ngài.
Ngài nghĩ xem bên cạnh ngài bao nhiêu mỹ nữ xuất thân danh giá sao lại phải chọn kẻ không rõ lại lịch như ta chứ?! Ta thật sự không phải là người thích hợp với ngài, vậy nên...
Huyễn Siêu trầm mặc, giọng nói cũng hạ xuống cắt ngang lời Lạc Dao.
- Nàng không định cho ta chút mặc mũi nào sao, ta đã công bố nàng sẽ là vương hậu của ta trước mặt bao nhiêu người như vậy...!có phải trước giờ ta luôn nhân nhượng nàng, nên nàng nghĩ mình muốn làm gì cũng được có phải không?
Huyễn Siêu đột nhiên ngẩn mặt lên, ánh hắn nhìn Lạc Dao như một người khác, Lạc Dao cảm thấy lo lắng nên từ từ bước lùi lại về phía cửa.
" Hắn có phải là Huyễn Siêu không?"
Cảm nhận được sự thay đổi thất thường qua ánh mắt của Huyễn Siêu, Lạc Dao nghĩ nên để hắn một mình bình tĩnh lại thì hơn.
Nàng nhanh chóng quay người, nhanh chân chạy ngoài, nhưng không kịp, Huyễn Siêu đã đứng chặn trước cửa.
" Hắn....!nhanh quá, trước nay ta vẫn nghĩ hắn chỉ là một tên thích trêu hoa nghẹo nguyệt thì làm sao có thể là vương tử...!nhưng giờ ta hiểu rồi, hắn chẳng hề đơn giản như vẻ bề ngoài."
Lạc Dao lại có chút run sợ khi đứng trước mặt Huyễn Siêu lúc này.
Đôi mắt Huyễn Siêu sắc lạnh nhìn nàng, miệng hắn nở ra nụ cười u ám.
- Nàng nghĩ...!ta có được danh vương tử như bây giờ...!dễ dàng lắm sao?!
Hắn nói xong,