Song Võ vội ngắt lời đỡ nàng ngồi dậy.
Nương nương đừng nói như vậy, người vừa mới tỉnh dậy nên chú ý thân thể.
Chuyện của Văn Văn nô tỳ đã biết hết ngọn ngành, đó không phải lỗi của nương nương.
Không giấu gì nương nương, những kẻ hạ độc Văn Văn đều đã bị nô tỳ giết hết rồi...!chỉ còn kẻ chủ mưu...!nô tỳ không thể ra tay với ả.
Có phải nô tỳ hèn nhát lắm không?
Vì muội là thuộc hạ của Ẩn Thương nên không thể ra tay sao?
Song Võ cắn chặt răng, gật đầu.
Lạc Dao ôm lấy Song Võ an ủi.
" Nếu vậy, phần còn lại hãy để ta."
Lạc Dao sực nhớ ra, từ nãy giờ đã quên chưa hỏi Song Võ.
- Song Võ, đây là đâu, sao ta lại ở đây, còn cả muội nữa.
Song Võ khẩn trương thuật lại toàn bộ sự việc với Lạc Dao.
-...!nô tỳ đã sớm đổ thứ thuốc đó đi rồi, nhưng có lẽ bây giờ ở bên phòng của cô công chúa đó đã có biến rồi.
Xoảng.
Tiếng vỡ của bát sứ phát ra từ phòng của Mễ Lạc , cô ta đập bể bát mì mà nữ vương đem tới, nữ vương không hiểu tai sao cô ta lại hành xử như vậy liền quát lớn.
Con làm gì vậy, muốn tạo phản sao?
Mễ Lạc kích động còn đáp trả lại nữ vương.
Là mẫu hậu cố ý đem bát mì có thuốc độc này đến cho con ăn phải không, người vì đứa con hoang kia mà muốn giết chết con sao.
Khi Mễ Lạc gọi Lạc Dao là con hoang, nữ vương không thể chịu được những lời cô ta vừa nói liền trực tiếp ra tay tát cô ta.
- Người đâu mau đem kim bạc đến đây cho ta.
Lát sau người đem kim bạc đến, thử vào những sợi mì đang đổ ngổn ngang trên sàn dưới sự giám sát của nữ vương.
- Thưa nữ vương, không có độc.
Mễ Lạc nghe kết luận, cũng chính cô ta tận mắt thấy bọn họ thử độc, cô ta trợn tròn mắt ngạc nhiên, tay cô ta bắt đầu run, chân cũng run không thể đứng