Hai ái nữ của ngươi vẫn còn trong tay trẫm, vậy mà ngươi vẫn ở đây phách lối như vậy.
Hoàng thượng ra chiêu uy hiếp, nhưng Hạ Hành là kẻ cạn tình, chẳng nể tình máu mủ ruột thịt hắn vô tư nói.
- Chỉ là đàn bà vô dụng, mang theo chỉ vướng tay vướng chân, nễ tình hai người các ngươi một huynh một đệ cưới tỷ muội chúng nó ta sẽ cho chúng nó tuẫn táng theo sau khi các ngươi chết.
Đến nước này Hoàng thượng cũng chẳng còn lời nào để nói với tên lòng dạ súc sinh này nữa.
- Quý phi đã nghe rõ từng câu từng chữ mà phụ thân nàng nói rồi chứ?!
Hoàng thượng nhướng mắt về phía sau nói với ai đó.
Một tên lính ở đằng sau từ từ tháo nón ra, mái tóc dài buông xuống, xé bỏ lớp mặc nạ, tên lính trở thành một nương xinh đẹp.
- Thần thiếp… đã nghe rõ.
Nàng ta nhìn thẳng vào Hạ Hành trừng đôi mắt đã rớm lệ nói.
Nàng ta chính là con gái lớn đã gã vào cung làm phi tần cho Hoàng thượng Hạ Vỹ Hà.
Hạ Hành thấy Hạ Vỹ Hà, ông ta nhíu mày ra vẻ không hài lòng.
- Hừ, đồ nghịch tử phản bội.
Người đâu xông lên giết hết bọn chúng cho ta, giết được hoàng đế thưởng ngàn lượng vàng.
Giết!!!
Hạ Hành không đợi nổi, trực tiếp hô to khẩu hiệu thì đột ngột âm thanh hô Giết cũng vang lên, nhưng nó không phải từ bình lính của ông ta, âm thanh này từ to vừa khí thế hơn gấp ngàn lần.
Hạ Hành ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó là một tràn tiếng vó ngựa làm chấn động trời đất.
Tiếng trống dồn dập từ đâu vang lên.
Toàn bộ cổng tây đã bị bao vây bởi một đội binh khác.
Lạc Dao trên cao nhìn rõ hơn ai hết, người cưỡi ngựa đầu tiên, áo choàng bay phấp phới, khí thế anh dũng ngút trời, phía sau còn có thêm sáu người nữa, chính bọn họ đã dẫn đầu tất cả số binh lính này.
Trong vòng cái chớp mắt, toàn bộ người của Hạ Hành đã bị bao vây.
Hạ Hành và tên Phàm tướng quân rơi vào thế bí nhìn nhau, quân sĩ của bọn chúng cũng tỏ ra hoảng hốt náo loạn.
- Ta cứ nghĩ quân Hoàng triều chỉ là một lũ vô dụng, hèn nhát, ai ngờ đây chính là cái bẫy của tên cẩu Hoàng đế,