Ẩn Thương đưa Lạc Dao đến cung của Thái hậu, nàng không biết hắn đưa nàng đến đây làm gì, nhưng nàng không quan tâm mà bước thẳng vào trong.
- Mẫu… mẫu thân.
Lạc Dao hốt hoảng khi nhìn thấy Nữ vương đang nằm dài trên đất với những vết thương.
Lạc Dao nhanh chóng chạy đến đỡ nữ vương dậy, đôi mắt ướt đẫm sót xa.
Nữ vương vẫn còn tỉnh táo, nhưng hơi thở đã trở nên yếu ớt, giọng vừa run mặt vừa khóc nói.
Là ta đáng bị như vậy, ta đã giết cha con, còn xém giết cả con nữa, là ta đáng chết, Dạo nhi của ta đừng khóc.
- Đúng vậy, là ngươi đáng chết, Lạc Lâm sư huynh vì ngươi mà dốc hết lòng dạ, cuối cùng ngươi lại chính là kẻ khiến huynh ấy chết thảm, gia đình tan nát.
Bây giờ lại còn câu kết phản thần, muốn lật đổ Hoàng triều, Lạc Dạo, con tránh ra, hôm nay ta phải đánh chết kẻ vô nhân tính này.
Thái hậu hùng hổ dùng roi quất xuống người Nữ vương, Lạc Dao không ngần ngại, lấy thân mình che chở.
Thái hậu, không phải mẫu thân, người giết phụ thân chính là Hạ Hành, mẫu thân không biết chuyện này, Thái hậu.
Lạc Dao quỳ xuống dập đầu liên tục.
- Đừng cầu xin cho ta, ta không xứng để con phải làm thế này.
Nữ vương gắng gượng vừa nói vừa chồm dậy, bò tới níu lấy áo Thái hậu.
Tội lỗi của ta, chết không đáng tiếc.
Nhưng hai đứa con gái của ta vô tội, xin tỷ đừng làm hại chúng, hãy thả chúng đi đi.
Thái hậu gạt tay bà ta ra, hừ lạnh một tiếng.
Ta dĩ nhiên sẽ không làm hại đến người vô tội như ngươi đâu, người đâu mang kẻ này vào nhà lao chờ ngày hành hình.
Những kẻ còn lại của Thụy quốc lập tức trục xuất khỏi Hoàng triều.
Lạc Dao nhìn mẫu thân bị binh lính lôi đi, nàng có cản cũng không được.
Nàng đến chỗ Thái hậu, quỳ xuống khẩn thiết cầu xin.
- Xin Thái hậu tha mạng cho mẫu thân, con hứa bà ấy sau này sẽ không đặt chân tới Hoàng triều nữa.
Con biết bà ấy gây ra nhiều việc sai trái, con bằng lòng gánh hết.
Ẩn Thương khó chịu bước nhanh tới, kéo nàng đứng dậy.
" Nàng ấy có biết mình đang nói gì không vậy."
Thái hậu trầm mặc quay lưng nói.
Nếu con còn cầu xin