Tại Nguyệt Minh cung, có một bóng dáng nhỏ bé đang bước thật nhanh lên các bậc thang trước cửa, y phục màu trắng bay trong gió, chiếc mạn sa che mặt cũng không giấu nổi nụ cười hạnh phúc phía sau, theo bước nàng còn có hai tỳ nữ.
“Thánh nữ, người đi chậm chút.” Một trong hai tỳ nữ kia lên tiếng can ngăn Uyển Linh, vừa nói nàng vừa thở hổn hển vì mệt, các bậc thang trước mặt vừa cao vừa dốc khiến các nàng đuối sức.
Uyển Linh đang đi phía trước, cũng không để ý đến lời can ngăn của tỳ nữ mà bước đi thật nhanh, trên mặt còn không thể giấu nổi nụ cười.
Sở dĩ nàng vội vàng như vậy là do hôm nay nàng sẽ được gặp lại đại tỷ của mình, cũng là Hoàng hậu của Nguyệt Thần quốc, Bội Linh.
Tới Uyển Viện, nàng thấy Đại Thánh cô đang đứng ở phía trước, nàng liền bước nhanh tới rồi nói:
“Đại Thánh cô, tỷ tỷ ta đang ở phía trong sao?”
Uyển Linh vui mừng đến mức không để ý đến vẻ mặt của Đại Thánh cô lúc này.
Bà nhìn Uyển Linh lúc này đang hớn hở, vui tươi trước mặt thì có chút khó xử không biết phải làm thế nào cho phải.
Sau khi hít một hơi thật sâu, bà ngăn cản bước chân Uyển Linh đang muốn bước vào trong.
“Thánh nữ, quả thật Nguyệt Thần Hoàng hậu đang ở bên trong.”
“Vậy thì thật tốt, lâu rồi ta cũng chưa gặp tỷ ấy.”
Nói xong, nàng đang muốn lướt qua Đại Thánh cô để bước vào bên trong thì bị bà ấy ngăn lại.
“Thánh nữ, khoan đã, thần có lời muốn nói với người.”
“Đại Thánh cô, có gì lát nữa nói được không? Ta đang rất vội gặp đại tỷ.” Uyển Linh nũng nịu kéo lấy tay áo của Đại Thánh cô mà làm nũng, nàng bây giờ đang rất háo hức muốn đẩy toang cánh cửa kia mà chạy vào, đã bao lâu rồi nàng chưa gặp đại tỷ của mình, nàng thực sự rất nhớ.
Nhìn vẻ mặt đầy hạnh phúc của Uyển Linh, Đại Thánh cô cũng không kìm nén được cảm xúc của mình mà rưng rưng nước mắt.
Sống mũi cay, nước mắt cũng thay nhau rơi xuống.
Uyển Linh đứng đối diện, nhìn một màn này thì có chút bối rối, đại tỷ tới thăm nàng là tốt, tại sao biểu cảm của Đại Thánh cô lại như thế kia?.
Nàng chưa kịp hỏi rõ thì đã nghe thấy Đại Thánh cô nói:
“Thánh nữ, thật ra, bên trong đúng là Nguyệt Thần Hoàng hậu, nhưng cũng không thể nói là phải.”
“Là sao? Tại sao phải mà lại không phải?”
Uyển Linh cảm thấy có chút khó hiểu, nàng chăm chú nhìn vào vẻ mặt của Đại Thánh cô, nhưng chỉ thấy bà ấy buồn bã cúi đầu xuống.
“Chẳng lẽ…Không phải vậy đâu đúng không?”
Uyển Linh như nghĩ đến điều gì, nàng lắc đầu nhẹ, không thể nào là như những gì nàng đang nghĩ được.
Đứng trước cánh cửa phòng, hai tay nàng có chút run rẩy, khoé mắt ẩm ướt.
Nghĩ đến những gì đã xảy ra, ánh mắt của Đại Thánh cô hầu như đã khiến nàng rõ ràng một việc, có thể bên trong không phải là đại tỷ của nàng, mà là linh hồn của nàng ấy.
Lấy hết can đảm, nàng đẩy cửa bước vào.
Khi nhìn thấy thân ảnh mờ ảo đang quay lưng lại với mình, lệ trên khoé mắt lại không ngừng rơi xuống.
Nàng hít một hơi thật sâu, nén đi những cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình lại.
“Bội Linh, là tỷ sao?”
Thân ảnh phía trước từ từ quay mặt lại, nhìn nàng đầy âu yếm.
“Tam muội, đã lâu không gặp.”
Uyển Linh như một thói quen, chạy lại muốn ôm Bội Linh thật chặt, nhưng hai tay nàng lại trống rỗng, nàng vậy mà đã lướt xuyên qua Bội Linh.
Nhìn đôi tay trống rỗng không hơi ấm của mình, Uyển Linh lúc này không thể kìm nén được nữa mà oà khóc nức nở.
“Bội Linh, sao…sao lại như vậy?”
Rõ ràng là mấy hôm nay nàng vẫn nhận được tin tức tỷ ấy đang sống tốt ở Nguyệt Thần Quốc hoàng cung, nhưng sao bây giờ linh hồn của tỷ ấy lại ở đây được cơ chứ.
Bội Linh thấy muội muội mình đau lòng như vậy thì trái tim của nàng cũng có chút không thoải mái.
Nàng cố gắng giấu nhẹm cảm xúc của mình vào trong, sau đó mỉm cười đáp:
“Tam muội, hôm nay ta đến là để từ biệt muội.”
Thấy Uyển Linh đang đau đớn đứng ở đó, không nói lời nào.
Bội Linh có chút không đành lòng mà tiếp tục nói:
“Tam muội, ai rồi cũng phải rời khỏi nhân thế này mà, đúng không? Chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.
Tam muội, ta sắp phải rời đi rồi.”
Nghe thấy ba từ “phải rời đi” Uyển Linh có chút không nỡ, nàng quay mặt lại, nhìn đối diện vào Bội Linh.
Nàng cố gắng mở miệng nói một lời từ biệt, nhưng lại không thể nào thốt nên lời.
Bội Linh nhìn người muội muội mà mình yêu thương từ nhỏ, đang đau lòng như vậy thì có chút không nỡ.
Nàng đưa tay lên cao, muốn khẻ vuốt mái tóc của Uyển Linh, nhưng bàn tay