Uyển Linh ôm đại hoàng tử về Phượng Nghi cung.
Khuôn mặt nàng không nén nổi nụ cười.
Đứa trẻ Hiên nhi quả thật làm cho người ta cảm thấy yêu thích không thôi.
“Hoàng mama, ngày mai ngươi thu xếp tìm nhũ mẫu khác cho đại hoàng tử.
Tìm người nào thật thà, đáng tin cậy một chút.
Ta không muốn thấy người của Lâm quý phi hầu hạ hắn thêm một giây phút nào nữa”
“Đúng rồi, các đại cung nữ hầu cạnh, cũng nên thay đổi đi thôi”
Nghe hoàng hậu nương nương nói vậy, Hoàng mama cũng vâng dạ một tiếng rồi cáo lui.
Trong phòng, Nguyệt Phù và Nguyệt Cát cũng đứng im bên cạnh Uyển linh, lâu lâu bọn họ lại lén nhìn trộm tiểu hoàng tử một lát.
Từ ngày bọn họ nhận được sự giáo huấn của Hoàng mama, hầu như đã thay đổi hẳn thành một người khác.
Mất đi một phần tuỳ hứng, lại thay vào đó là sự kính cẩn, tôn nghiêm mà các nha hoàn hầu cạnh hoàng hậu nương nương nên có.
Kiều Kiến Văn đưa tay lên miệng ngáp dài một cái, hắn cảm thấy quá vô vị.
Trong khi mọi người đang cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, thì hắn vẫn luôn đi theo bên cạnh Uyển Linh.
Chẳng qua là không ai trong số bọn họ thấy được hắn.
“Nguyệt Phù, Nguyệt Cát.
Dạo này sao hai ngươi lại thay đổi hắn tính nết đi như thế? Làm ta cảm thấy có chút không quen”
Nguyệt Phù không những không đáp mà còn quay qua lườm hắn một phát.
“Được rồi, hai ngươi thả lỏng đi.
Phòng này cũng không có ai là người ngoài, cần gì phải làm ra vẻ như thế”
Nguyệt Phù nghe vậy thì nhanh nhảu tính ngồi xuống, nhưng lại bị Nguyệt Cát cản lại.
“Nương nương, người không nên dạy chúng nô tỳ như thế.
Dù sao bây giờ chúng nô tỳ cũng là đại nha hoàn bên cạnh hoàng hậu, không thể vì tuỳ hứng mà làm cho người phải mất mặt.
Càng là không có ai, chúng ta lại càng phải cẩn thận”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nguyệt Cát, sau đó lại nhìn thấy sự bất lực trên gương mặt Nguyệt Phù, Uyển Linh cảm thấy hết sức vui vẻ.
Đến một nơi xa lạ như này thì sao chứ? Có mấy bọn họ bầu bạn thì nàng cũng đã cảm thấy rất vui rồi.
“Ba ngươi còn đứng đó làm gì, lại đây xem tiểu hoàng tử mà chúng ta ngày đêm mong ngóng”
Nguyệt Cát và Nguyệt Phù vui vẻ đi tới, dường như đã quên béng mất sự quyết tâm vừa rồi.
Kiều Kiến Văn thấy vậy thì bĩu môi một cái, không biết ai đó vừa mới nói phải cẩn thận đâu?
Tuy vậy, hắn vẫn theo hai người đến xem đại hoàng tử.
Ba người, một ma cùng một đứa trẻ, chơi đùa với nhau hết sức vui vẻ.
Như sực nhớ đến chuyện gì, Uyển Linh liền nói với Kiều Kiến Văn.
“Hôm nay trước khi làm lễ, ta có nói ngươi thăm dò một chuyện.
Ngươi đã tra ra?”
Kiều Kiến Văn đắc ý: “Đương nhiên, ta là ai cơ chứ, chút việc nhỏ này sao làm khó được ta”
“Vậy ngươi nói đi”
“Ta đã hỏi những con ma quanh đây, tụi nó nói là sau khi tiên hậu qua đời.
Thái hậu lại đang cầu phúc ở Quan Âm tự.
Vậy nên bệ hạ liền giao quyền chưởng quản lục cung cho Lâm quý phi.
Việc đầu tiên mà nàng ta làm sau khi nắm quyền chấp chưởng chính là giải tán hết đám người hầu Phượng Nghi cung.
Còn đại thái giám Phúc An cùng hai đại nha hoàn Kiều Loan và Kiều Kiều thì bị điều đến lãnh cung để làm việc”
“Ồ, vậy sao?” Uyển Linh lạnh giọng: “Mộ của tỷ tỷ ta còn chưa kịp xanh cỏ thì nàng ta đã vội vàng muốn ngôi vị hoàng hậu đến như thế! Hay cho một con rắn độc.
Đích thị là nàng ta muốn nhân cơ hội thị uy, mượn việc lần này để cho mọi người biết nàng ta là chủ nhân mới của lục cung.
Chỉ đáng tiếc, là ta lại chết sống đòi gả đến Nguyệt Thần quốc, nếu không thì bây giờ nàng ta mới chính là tân hậu”
Nghe Uyển Linh nói vậy, mấy người còn lại bất giác cảm thấy lạnh sống lưng, trong lời nói của nàng có chứa hận ý cùng sát ý.
Thì ra, thủ phạm thực sự hại chết tỷ tỷ của nàng lại chính là Lâm quý phi, nàng ta sai người bỏ thêm thuốc vào chén dược của tỷ tỷ nàng.
Hòng một xác hai mạng.
Ngay cả bà đỡ cũng là nàng ta sắp xếp thay thế vào.
Nhưng không ngờ đến là tỷ tỷ nàng trong lúc sắp chết lại dùng hết sức mình cố gắng sinh hạ hài tử.
Nghe quỷ quân kể lại, mặc dù hôm đó rõ ràng trong phòng có bà đỡ, nhưng sau khi đút thuốc độc vào miệng của tỷ tỷ nàng, thì bà ta lại lạnh lùng ngồi một bên nhìn tỷ ấy vật vã trước cái chết.
Hai đại nha hoàn bên cạnh tiên hậu lúc đó là Kiều Loan cùng Kiều Kiều đã bị bà đỡ liên tục sai vặt.
Vì quá lo cho chủ tử nên bà đỡ nói gì hai nàng cũng nghe theo.
Hai nàng không hề biết rằng, đằng sau đó là một âm mưu đáng sợ đang diễn ra.
Các nàng không kịp nghĩ, vì sao trong Phượng Nghi cung nhiều người như thế, mà hai nàng lại phải làm chân chạy vặt? Còn những người khác lại dửng dưng đi đâu không thấy?
Trước lúc tiên hậu sắp sinh, có sai đại thái giám bên cạnh mình là Phúc An đi mời hoàng thượng.
Nhưng lúc này, hắn lại đang ân ái cùng Lâm quý phi của hắn, còn quan tâm gì đến người thê tử đang vật vã sinh con cho hắn cơ chứ?
Nghỉ tới đây, bàn tay đang ôm đứa nhỏ của Uyển Linh bất ngờ siết lại, làm cho đại hoàng tử đau đến phát khóc.
Bất giác được việc mình