Sau khi cho đám phi tần lui ra, Uyển Linh mệt mỏi trở về tẩm cung nghỉ ngơi.
Nàng không nghỉ làm hoàng hậu lại mệt đến như vậy.
“Đại hoàng tử đâu?”
Uyển Linh lơ đãng hỏi, Nguyệt Cát cung kính đáp: “Dạ bẩm, hoàng tử đang ở phòng kế bên.
Hiện tại chắc cũng đã thức dậy”
Nghĩ đến dáng vẻ tròn tròn, mập mạp của Hiên nhi, trong lòng Uyển Linh lại vui vẻ đến lạ.
Dường như những mệt mỏi của ngày hôm nay phút chốc tan biến đi đâu cả.
“Hoàng mama đã tuyển được vú nuôi và cung nữ mới chưa?”
“Dạ, Hoàng mama đang tuyển chọn, khi nào tìm được người phù hợp sẽ đưa đến đây cho nương nương chọn lại ạ”
“Ừm, ta tin vào năng lực của Hoàng mama, nên cứ nói bà ấy tuỳ ý mà làm”
“Dạ, vậy để nô tỳ đi nói lại với bà ấy”
“Ngươi đi đi”
Như nghĩ đến điều gì, Uyển Linh gọi ngược Nguyệt Cát lại, sau đó thì thầm vào tai nàng điều gì đó.
Không biết hai người đã nói điều gì, chỉ biết Nguyệt Cát nghe xong thì chỉ “dạ” một tiếng rồi im lặng rời đi.
Bên này, tại ngự thư phòng, Trịnh Gia Ý Hiên đang phê duyệt tấu chương.
Bỗng nhiên hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, như sực nhớ điều gì, hắn gọi Triệu thái giám vào trong hỏi chuyện.
Sau khi nghe Triệu Ân bẩm rõ sự tình trong buổi thỉnh an ngày hôm nay, đầu hắn có chút gật gù.
“Quả nhiên là một người tinh tế, nàng ta mới tới, vậy mà đã nắm rõ được sở thích của từng người, đúng thật là không đơn giản”
Nghĩ tới người hoàng hậu vừa mới nhập cung của mình, Trịnh Gia Ý Hiên cảm thấy có chút thú vị.
Hắn quả thật mong chờ xem thời gian tới nàng sẽ có bất ngờ gì cho hắn.
Bàn tay trái của hắn chống cằm, bàn tay trái thì gõ nhịp nhịp trên bàn trông rất thích thú, lúc này không ai biết trong đầu hắn đang tính toán điều gì.
“Dạo này hình như ta thấy hậu cung có chút yên bình rồi”
“Lúc nãy ngươi nói là Vi thị cố tình châm chọc đức phi đúng không?”
“Vậy tối nay triệu Vi thị tới thị tẩm đi thôi”
Trịnh Gia Ý Hiên vừa mới nói xong thì nở ra một nụ cười đắc ý.
Trịnh Ân thấy hoàng thượng như vậy thì cảm thấy lạnh sống lưng, đành xin phép lui ra ngoài truyền chỉ.
Tại lãnh cung, lúc này có hai nha hoàn đang ngồi giặt đồ bên cạnh một giếng nước.
Trên người họ chỉ mặc một bộ trang phục cũ kỹ, có đôi chút nhem nhuốc.
Một lát sau, có một người nha hoàn khác ăn mặc sạch sẽ đi tới, ném cho họ một đống y phục bẩn rồi lên giọng nói:
“Đây là y phục hôm nay, các ngươi giặt sạch sẽ cho ta.
Đến chiều phơi khô thì ta đến lấy”
Nói xong, nàng ta tính quay lưng đi thì bị một trong hai nha hoàn lúc nãy níu lại.
Nàng ném y phục lúc nãy vào mặt nàng ta.
Đây không phải là lần đầu tiên nàng ta bắt các nàng làm việc này, mà là trước đó đã rất nhiều lần như thế.
Cũng bởi vì các nàng là nha hoàn của lãnh cung.
“Chúng ta không phải người hầu của ngươi, đồ của ngươi thì ngươi tự đi mà giặt”
“Ngươi…ngươi dám ném y phục bẩn vào mặt ta?” Nha hoàn kia chanh chua nói.
Kiều Kiều cũng không yếu thế nói: “Đúng vậy, tại sao ta lại không dám? Cũng đều là nha hoàn như nhau, ngươi có quyền gì mà bắt chúng ta phải giặt đồ cho ngươi?”
“Vì gì ư? Vì các ngươi chỉ là một đám hạ nhân thấp kém, còn ta đường đường là nha hoàn bên cạnh chiêu dung nương nương.
Dù sao thì vẫn cao quý hơn nhiều so với đám hạ nhân làm việc tay chân tại lãnh cung như các ngươi”
Kiều Kiều còn chưa kịp phản bác lại thì đã nghe có tiếng nói nghiêm nghị từ xa:
“Thật hay cho một câu cao quý”
Nhận ra người tới là Hoàng mama và đại cung nữ Nguyệt Cát bên cạnh hoàng hậu nương nương.
Cả ba người đều tiến lên cung kính hành lễ.
So về thân phận và cấp bậc thì ba bọn họ đều không bằng hai người trước mặt.
Hoàng mama mang theo đám người vừa tới thì cho hai người Kiều Kiều và Kiều Loan đứng lên, duy chỉ có nha hoàn bên cạnh chiêu dung nương nương thì vẫn quỳ tại chỗ.
Một lát sau, nàng ta thấy hai người kia đứng dậy cũng toan đứng lên theo.
“Ai cho phép ngươi đứng lên”
Nha hoàn kia hậm hực lại quỳ xuống dưới lại, vẻ mặt hậm hực và tức tối không thôi.
“Ngươi đây là thái độ gì? Không phục?”
Thấy thái độ không đúng mực của nàng ta, Hoàng mama lên tiếng hỏi.
Nàng kia nhanh nhảu trả lời: “Nô tỳ không dám không phục, chỉ là không hiểu mình đã sai ở đâu mà lại bị mama phạt quỳ.
Chưa kể, nô tỳ là nha hoàn hầu cạnh chiêu dung nương nương, nên có đúng có sai thì mama cũng không nên vuốt mặt mà không nể mũi”
“Ồ, vậy sao?” Hoàng mama khinh thường đáp: “Ta không cần biết ngươi là nha hoàn ở cung nào.
Chỉ cần ở tại hoàng cung này, chỉ cần các ngươi sai thì ta đều có quyền xử trí.
Đừng quên, so về cấp bậc, thì ta chính là mama nhất phẩm bên cạnh hoàng hậu nương nương, còn ngươi…”
Bà nhìn y phục trên người nàng ta, sau đó lại nói tiếp: “Còn ngươi cùng lắm cũng chỉ là một nha hoàn tứ phẩm.
Vậy mà dám ăn nói xấc xược với ta như vậy”
Nha hoàn kia đứng lên định phản bác thì bị Hoàng mama nói lớn: “Người đâu, đem nàng ta xuống đánh 20 gậy cho ta.
Xem nàng ta còn dám xấc xược, không