Hôm sau, một ngày mới lại bắt đầu.
Uyển Linh lại thức dậy thật sớm, ngồi nghiêm chỉnh cho các nha hoàn hầu hạ súc miệng, rửa mặt trang điểm.
Sau khi làm tất cả các công việc buổi sáng, nàng trở về tẩm cung của mình dùng bữa sáng rồi chỉnh chu lại một lượt, chuẩn bị cho việc thỉnh an buổi sáng.
Đúng giờ, các cung phi xếp hàng ngay ngắn trước Phượng Nghi cung.
Cũng như mọi ngày, mọi người ai nấy đều điểm trang rất xinh đẹp, trên người mặc những bộ trang phục lộng lẫy.
Hôm nay, mọi người đều vui vẻ bàn tán với nhau về việc tối qua Vi chiêu dung bị phạt.
Cuối cùng thì trộm gà không thành còn bị mất nắm gạo, thật nực cười biết bao.
Uyển Linh được báo là đã đến giờ thỉnh an nên liền đi ra ngoài.
Đợi các cung phi hành lễ với nàng xong thì nàng mới từ từ ngồi xuống.
Nhìn một lượt từ trên xuống dưới, vị trí thứ hai sau hiền phi vẫn còn trống.
Uyển Linh cười cười, nàng ta vậy mà lại dám đến trễ.
“Ồ, đức phi hôm nay trong người không được khỏe sao?”
Uyển Linh giả vờ vô tình quay đầu ra sau hỏi Hoàng mama.
Hoàng mama hiểu ý liền vội tiến lên đáp: “Dạ bẩm, nô tỳ vẫn chưa thấy người của Ngọc An cung tới báo”
“Thật sao?”
Uyển Linh giả bộ ngạc nhiên hỏi, sau đó vờ như đang suy nghĩ: “Hay là có chuyện gì không hay xảy ra, nên mới chưa kịp cho người qua thông báo hay không?”
“Dạ, cái này nô tỳ cũng không rõ”
Hoàng mama áy náy cúi mặt xuống dưới, Uyển Linh cũng không làm khó bà nữa mà nhìn xuống dưới mấy người cung phi.
“Mặc dù mới tới nơi này, nhưng ta lại nghe nói cung quy của Nguyệt Thần quốc chúng ta rất nghiêm ngặt, không thể có chuyện đức phi hôm nay không thể tới mà lại không cho người đến báo được.
Chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra rồi cũng nên.
Hay chúng ta qua bên Ngọc An cung xem thử”
Phi tần phía dưới ai nấy đều vui vẻ không thôi, biết sắp có chuyện chẳng lành xảy ra với đức phi, ai nấy đều hớn hở đồng ý.
Cứ như thế, Uyển Linh dẫn theo một đoàn người đi tới Ngọc An cung.
Lâm Ngọc Nhi lúc này đang nhàn nhã ngồi chọn trâm cài tóc.
Hôm nay, lúc nha hoàn gọi nàng dậy, nghĩ đến chuyện hôm qua hoàng thượng ân sủng mình, còn không quên nói những lời mật ngọt.
Nàng ta cho rằng hoàng thượng đã quay lại như lúc trước, vẫn luôn sủng ái nàng, bảo vệ nàng.
Vậy nên, nàng mới cố ý tới thỉnh an trễ, nhằm muốn ra oai với vị hoàng hậu mới nhập cung kia.
Thấy canh giờ cũng không còn sớm, nàng ta tự tin kêu nha hoàn cùng mình tới Phượng Minh cung thỉnh an.
Nhưng không ngờ đến, mới ra tới cửa thì đã gặp phải đoàn người hoàng hậu tới đây.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng ta nên nàng ta không biết phải xử lý như nào cho phải.
Nàng ta cứ nghĩ nếu lát tới Phượng Minh cung thì chỉ cần lấy lý do phải phục vụ cho hoàng thượng cả đêm, hôm nay mới không có sức để thức dậy, có chút chậm trễ chắc cũng chẳng ai dám nói gì.
Ấy vậy mà hoàng hậu lại dẫn người tới tận đây.
Lâm Ngọc Nhi há hốc miệng đứng đó, còn chưa kịp làm ra động tác gì thì đã nghe tiếng hoàng hậu nói:
“Đức phi muội muội đây là đang tính đi đâu sao? Chúng ta đang tính tới thăm ngươi đây”
“Ta…ta..”
Lâm Ngọc Nhi bối rối, nàng không biết phải làm sao cho phải.
Ở phía sau, một phi tần lên tiếng nói:
“đức phi tỷ tỷ, sao trước mặt hoàng hậu nương nương mà tỷ lại xưng “ta”, như thế là phạm thượng đấy”
Giọng nói này là của Trần quý cơ, Trần Gia Hân.
Nàng là con gái của Trần tướng quân, một vị tướng tài ba, rất trung thành với hoàng thượng, lập được rất nhiều chiến công hiển hách khiến hoàng thượng vô cùng trọng dụng.
Vì hai nhà có một số hiềm khích nhỏ, nên từ trước tới nay nàng cũng chẳng ưa gì Lâm Ngọc Nhi.
Giờ bắt được điểm yếu của nàng ta, dễ gì mà nàng lại có thể buông tha.
“Ta…à không phải, thần thiếp không có.
Chẳng qua thần thiếp thấy hoàng hậu nương nương cùng các tỷ muội đến tận đây thì có chút ngạc nhiên”
“Vậy sao?” Uyển Linh cười cười nói: “Thấy muội muội hôm nay không tới thỉnh an, lại chẳng nghe hạ nhân báo lại.
Sợ lại có chuyện gì nên ta với các vị muội muội mới cùng nhau đến đây xem thử”
Lâm Ngọc Nhi nghe đến vậy thì toát hết mồ hôi hột, hít một hơi thật sâu, nghĩ đến những gì đã chuẩn bị từ trước, nàng ta hết sức bình tỉnh nói: “Tạ tỷ tỷ quan tâm, chẳng qua là vì tối qua bệ hạ tới hơi trễ, lại phải mệt nhọc cả đêm nên sáng nay mới không giận nổi.
Còn cầu tỷ tỷ trách phạt”
“Ồ, vậy người hầu của Ngọc An cung đâu? Sao ta lại không thấy ai tới báo? Chẳng lẽ đường đường là đức phi của