Chiều hôm đó, sau khi thái hậu trở về cung, liền cho người ra ngoài cung triệu thân vương vào cung gặp mặt.
Trịnh Gia Cao Lãng mặc dù biết mẫu hậu mình đã quay trở lại cung vào lúc sáng nhưng lại giả vờ có việc bận không thể nào tới đón tiếp.
Sự thật là hắn có chút sợ hãi, hắn không muốn vị hoàng huynh kia của hắn thấy mẫu hậu và hắn quá thân thiết, lại cho rằng hắn có mưu đồ muốn soán vị.
Cao Lãng nhận được tin mẫu hậu muốn mình vào cung thăm mình, cũng không do dự nữa mà vào cung.
Kiệu của hắn đi qua các con đường lớn nhỏ, khi đi ngang qua Phượng Nghi cung, mắt hắn có chút lưu luyến.
Nhớ lại người nữ tử xưa kia ở Thuận Châu, hắn có chút mất mát.
Giá như, hắn gặp nàng sớm hơn thì hay biết mấy.
Tới Hoà Thọ cung, hắn nhìn thấy mẫu hậu hắn đang ngồi đợi sẵn.
Bà ngồi ở chiếc bàn gỗ ngoài sân, trên tay đang cầm một ly trà nóng, nhưng ánh mắt bà lại đang lơ đãng nhìn đi đâu chẳng hay.
Trên gương mặt bà thoáng chút đau thương, dường như đang chất chứa rất nhiều nổi buồn.
“Mẫu hậu”.
Nghe giọng Cao Lãng gọi mình, thái hậu quay lại, bà mỉm cười nhìn hắn:
“Con tới rồi sao? Lại đây ngồi cùng mẫu hậu một chút”
“Dạ vâng, thưa mẫu hậu”.
Cao Lãng ngồi xuống phía đối diện bà.
“Mẫu hậu dạo này thân thể vẫn an khang chứ?”
Thấy nhi tử quan tâm đến mình như vậy, thái hậu cười đáp:
“Ta vẫn khoẻ, còn đừng lo cho ta”
Dừng một chút, bà nói tiếp: “Lãng nhi, đợt này ta trở về cũng không có ý rời đi nữa.
Dường như, cuộc đời này của ta đã bị chôn vùi ở hoàng cung này rồi”
Bà nắm lấy tay của Cao Lãng, sau đó xúc động nói: “Nếu có thể, ta chẳng mong cầu gì cao sang cả, chỉ mong con sau này sẽ có một cuộc đời bình an.
Rời xa được cái nơi ăn xương, uống máu này.
Lãng nhi, nếu sau này…ta chỉ nói là lỡ như thôi.
Ta không may qua đời, con hãy xin hoàng huynh của con được rời xa đất kinh thành này, làm một người bình thường.
Sống ẩn dật, rồi kiếm cho mình một người thê tử tốt, hai đứa cứ thế nương tựa vào nhau mà sống.
Đừng tiếp tục ở lại cái nơi này nữa, tránh xa hoàng quyền, càng xa càng tốt”.
“Mẫu hậu, người đừng nói như thế, làm nhi thần sợ.
Mẫu hậu người vẫn đang còn khoẻ mạnh, sao lại có chuyện gì được chứ?”
Cao Lãng nghe những lời của mẫu hậu mình thì có chút sợ hãi.
Lời nói của bà giống như một người sắp phải đi xa đang dặn dò con cái của mình vậy.
Thái hậu cố gắng nở nụ cười khổ: “Ta chỉ nói là lỡ như thôi mà”
“Lỡ như cũng không được.
Mẫu hậu, người biết mà, bây giờ con chỉ còn người là người thân.
Người mà có chuyện gì thì con làm sao mà sống nổi”.
Thái hậu cố nén lại những xúc động trong mình lại, bà gượng cười, sau đó đáp: “Thôi, đừng nói những chuyện này nữa.
Lãng nhi, con cũng đã lớn rồi, đến khi nào mới kiếm nhi tức cho ai gia đây?”
Nghe mẫu hậu mình nhắc đến chuyện này, Cao Lãng có chút ngượng ngùng, Trong lòng hắn chợt lóe lên hình ảnh của một người, nhưng sau đó rất nhanh lại có chút thất vọng, tiếc nuối.
“Mẫu hậu, duyên số tại trời.
Khi nào ông trời tác hợp, thì lúc đó con sẽ mang nhi tức về cho người”.
Thái hậu cười, không nói gì.
Hai mẫu tử trò chuyện qua lại với nhau rất lâu.
Sau đó, cảm thấy canh giờ không còn sớm, Cao Lãng mới đứng dậy cáo biệt rời đi.
Thái hậu mặc dù không nỡ nhưng cũng đành cho người tiễn hắn rời cung.
Đứng ở cửa Hoà Thọ cung, nhìn bóng lưng Cao Lãng rời đi, thái hậu bỗng nhiên rơi nước mắt.
Trong đời bà chỉ có hai người nhi tử, một là