Thái hậu nghe Uyển Linh nói xong thì xúc động không thôi, nước mắt không tự chủ mà rơi đầy mặt.
Thì ra, người cứu bà không phải ai khác mà chính là người cháu trai đã khuất kia.
Thì ra, giọng nói tối qua mà ba nghe được quả thật là của hắn.
Tay bà run run chỉ vào khoảng không: “Kiến Văn, con đang ở đây sao?”.
Kiều Kiến Văn xúc động tiến lên phía trước, hắn đưa tay ra chạm vào ngón tay của bà.
Mặc dù không thể nào cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay bà truyền đến, nhưng việc bà biết đến sự hiện diện của hắn, như này đã là quá đủ rồi.
“Đúng vậy, hắn đang ở đây, trước mặt của người.”
Thái hậu từ từ hạ tay xuống, bà gạt đi giọt nước mắt, cố gắng giữ cho mình một trạng thái bình tỉnh nhất.
Hết thảy, bà cố gắng nở một nụ cười hiền từ:
“Kiến Văn, thật may vì ta vẫn còn con trên cõi đời này.
Người cũng được, ma quỷ gì cũng được, miễn là còn tại.”
Uyển linh ngước mắt lên nhìn Kiều Kiến Văn, sau đó nhìn vào thái hậu rồi truyền đạt lại lời hắn nói.
“Hắn bảo rằng, người phải cố gắng giữ gìn sức khoẻ, đừng bao giờ làm điều gì dại dột cả.
Ngoài Kiều gia ra, người còn có thân vương ở bên.
Chưa kể, còn có đại ca hắn vẫn đang chờ người tới giúp.”
Nghe nhắc tới cháu trai lớn, thái hậu buông tiếng thở dài:
“Mặc dù xác định rằng hắn không phải chết trong chiến trận, nhưng giờ hắn còn sống hay không, ta vẫn không thể nào xác định.
Kiến Văn mất rồi, Kiều gia cũng chỉ còn lại hắn là niềm hi vọng cuối cùng.”
Nói xong, bà nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời lúc này cũng đã dần sáng lên, tất cả mọi thứ lại bắt đầu ngủ dậy, ồn ào và náo nhiệt.
Sáng sớm hôm sau, vì nhận được lời động viên từ người cháu trai đã mất kia, biết hắn dù không còn sống nhưng vẫn ở quân quẩn bên cạnh bà, thái hậu vui vẻ không thôi.
Dường như, bà đã tìm lại được niềm hi vọng sống cho chính bản thân mình.
Vì là ngày đầu bà được gặp cháu trai, nên có rất nhiều điều cần nói.
Để thuận tiện cho việc hai người trao đổi qua lại, Uyển Linh liền để Nguyệt Cát ở lại.
Cứ thế, nhờ vào Nguyệt Cát, những điều Kiến Văn muốn nói, thái hậu đều có thể nghe hiểu.
Sáng sớm hôm nay, vì việc của thái hậu nên Uyển Linh cũng cho người đi các cung truyền đạt ý chỉ, rằng các phi tần không cần phải đến thỉnh an nàng.
Nàng túc trực ở Hoà Thọ cung, nhìn thái hậu cùng Kiều Kiến Văn nói chuyện đến vui vẻ, nàng cũng cảm thấy rất vui lòng.
Mang tiếng là qua đây chăm sóc thái hậu, nhưng Uyển Linh lại vô cùng nhàn nhã.
Nàng hết ăn điểm tâm thì lại lấy sách ra đọc.
Mọi chuyện trong cung đều đã có người lo liệu.
Vương mama từ ngoài cửa đi vào, thì thầm gì đó vào tai thái hậu.
Thái hậu nghe nói thì liền vui vẻ: “Truyền hắn vào đây đi.”
“Mẫu hậu, có chuyện gì vui sao?”
Uyển Linh đi đến gần rồi hỏi.
Thái hậu nắm lấy tay nàng, rồi cười cười nói:
“Là Lãng nhi đến, chắc con đã gặp hắn rồi đi?”
Lãng nhi ư? Uyển Linh suy nghĩ một lúc, sau đó mới nhận ra người đó chính là thân đệ của hoàng thượng.
“Hình như con đã từng gặp ở buổi lễ thành hôn, nhưng lúc đó vì quá hồi hộp nên con còn chưa thấy rõ ngài ấy.”
“Ngài gì chứ? Hắn là đệ đệ của bệ hạ.
Con là tẩu tử, thì phải gọi hắn một tiếng tiểu thúc.
Hoặc là học theo bệ hạ, gọi hắn một tiếng nhị đệ.”
Uyển Linh thấy các xưng hô như vậy liền cảm thấy xa lạ, dù sao thì nàng cũng chỉ vừa mới thành hôn cách đây chưa lâu.
Lại xảy ra rất nhiều việc, vậy nên hầu hết thời gian đều ở trong cung, huynh đệ tỷ muội của bệ hạ hầu như nàng vẫn chưa tiếp xúc với ai.
“Mẫu hậu, con đã hiểu.”
Thấy nhi tức của mình hiểu chuyện như vậy, thái hậu cảm thấy vô cùng hài lòng.
Cao Lãng khi được người hầu dẫn vào trong, liền lo lắng chạy tới xem xét thái hậu từ trên xuống dưới một lượt.
Thấy người vẫn ổn thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Sáng nay, khi hắn được người hầu báo lại tình hình trong cung thì đã vô cùng lo lắng, mẫu hậu hắn vậy mà lại làm ra cái chuyện dại dột ấy.
“Mẫu hậu, người doạ chết con.”
Thái hậu xoa lên tóc hắn an ủi: “Không phải là bây giờ ta đã không sao rồi ư?”
Như nghĩ đến chuyện gì, bà vui vẻ kéo tay hắn nói: