Trịnh Gia Ý Hiên sau khi được thái y báo tin hỷ cũng không lấy gì làm vui mừng.
Hắn chỉ trả lời qua loa cho có lệ, sau đó sai người đến Song viện ban thưởng.
Mạn Song Tâm bởi vì mang thai nên được nâng phân vị lên làm tòng thất phẩm mỹ nhân.
Các cung nhân tại Song viện ai nấy đều lấy làm vui mừng.
Lúc đầu bọn họ mới được phân vào đây hầu hạ tiểu chủ, ai cũng nghĩ rằng tiểu chủ của mình chắc chắn sẽ không thể nào ngóc đầu lên được.
Bởi vì, nàng ta xuất thân ti tiện, cũng từng làm nha hoàn giống như bọn họ.
Vậy nên, đối với vị chủ tử này, bọn họ đã hết hi vọng từ lâu.
Nhưng không ngờ đến ngày hôm nay, nàng ta lại có thể vinh quang đến như thế.
Phải biết rằng, hiện tại trong hoàng cung này, ngoài đại hoàng tử ra thì hầu như chưa có phi tần nào mang thai hay có hài tử nào khác.
Nếu tiểu chủ của bọn họ mà sinh hạ hoàng tử, thì không phải là vinh quang vô hạn hay sao?.
Nghĩ đến đó, các nha hoàn, thái giám trong Song viện ai nấy đều lấy làm hồ hởi, tận tuỵ chăm sóc cho tiểu chủ của mình một cách tốt nhất.
“Tiểu chủ, bệ hạ quả thật quan tâm đến người, còn cho người ban rất nhiều đồ quý giá đến đây.
Phải biết là hoàng tử trong bụng người quý giá đến nhường nào.”
Mạn Song Tâm nghe nha hoàn thân cận của mình nói như vậy thì lấy làm đắc ý, nhưng khi nghe đến chữ “tiểu chủ” thì vẫn cảm thấy hơi chói tai.
Phải biết, ở thời đại này, chỉ có chính tam phẩm trở lên mới được gọi là “nương nương”, còn các phi tần có phân vị thấp như nàng thì cũng chỉ có thể gọi là “tiểu chủ”.
Đến ngay cả nơi ở cũng không được làm chủ một cung, mà chỉ là một viện tử nhỏ trong cung.
Nàng ta vuốt ve chiếc bụng nhỏ còn chưa nhô lên của mình, thầm nghĩ rồi cũng sẽ có một ngày nàng ta sẽ được người ta ca tụng, kính cẩn gọi bằng hai chữ “nương nương”.
Tới lúc đó, không khéo còn có thể đè bẹp cái vị trong Phương Nghi cung kia.
Càng nghĩ, nàng ta càng cảm thấy vui sướng không thôi.
Không phải lúc trước tỷ tỷ của nàng ta còn phải thua dưới tay nàng hay sao?.
“Mới có nhiêu đó đồ ban thưởng mà đã làm ngươi vui vẻ đến như thế ư? Tương lai còn dài, sau này, còn không thiếu các đồ quý giá đều được mang tới đây.”
Nha hoàn hết lòng nịnh nọt: “Đúng, đúng, tới lúc đó các vị khác khéo mà ghen tị cho lác mắt ra.”
Hai chủ tớ cứ thế mà cười đến vui vẻ, đối với bọn họ bây giờ, đứa trẻ trong bụng quả thật là rất quý giá.
Gió buổi sáng thổi vào khe cửa làm Uyển linh cảm thấy vô cùng dễ chịu, nàng buông chiếc áo đang may dở trong tay ra, sau đó quay qua nói với nha hoàn Nguyệt Cát:
“Hôm nay không khí có chút trong lành, ta quả thật rất muốn tìm một nơi yên tỉnh để đi dạo một lúc.”
Nguyệt Cát nghe chủ tử của mình nói như vậy thì cũng buông chiếc túi đang thêu dở xuống, sau đó đề nghị:
“Hoa trong vườn ngự uyển nở rất đẹp, hay chúng ta qua đó đi dạo một lúc?”
Uyển Linh suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu đáp:
“Không được, giờ mà chúng ta qua đó, không phải là sẽ bị các nữ nhân khác phiền đến chết hay sao?.”
Nguyệt Cát thở dài một hơi, quả thật là có chuyện đó.
Dạo này bệ hạ vì bận rộn quốc sự mà có chút lơ là hậu cung, vậy nên các nương nương ai nấy đều ăn mặc thật lộng lẫy ra vườn ngự uyển lượn lờ ở đó.
Chỉ mong sao có thể lọt vào mắt xanh của bệ hạ một lần.
Suy nghĩ một hồi lâu, nàng cũng chưa tìm được nơi nào thích hợp.
“Hồ sen phía sau cung của chúng ta cũng rất là đẹp, lại yên tỉnh.
Chỉ tiếc là mùa này lại không có sen nở, nên cũng chẳng có mấy ai đến đó.”
Uyển Linh nghe vậy thì hai mắt sáng rực cả lên:
“Không có sen thì sao chứ? Chỉ cần không có ai quấy rầy là được rồi.
Ngươi cho người chuẩn bị một chút, chúng ta cùng tới đó đi dạo vài vòng.”
“Dạ, nương nương.”
Lần này chủ đích của Uyển Linh là đi dạo, nên cũng không mang theo nhiều người, chỉ có Nguyệt Phù cùng Nguyệt Cát theo sau hầu cận.
Và dĩ nhiên là cũng không thể thiếu Kiều Kiến Văn vô hình kế bên.
Từ ngày được trò chuyện cùng thái hậu thông qua Nguyệt Cát, Kiều Kiến Văn trở nên vui vẻ hơn nhiều.
Mặc dù vẫn chưa tìm thấy đại ca hắn, nhưng dù sao cô mẫu hắn còn sống và bên cạnh hắn, quả thật rất tốt.
Bọn họ đi bộ không bao lâu thì đã tới hồ sen.
Trong hồ lúc này tuy chỉ còn lại toàn là lá