Chiều đến, lúc Uyển Linh đang dùng bữa tại Phượng Nghi cung thì thái giám Phúc An từ bên ngoài tiến vào trong.
Hắn thì thầm gì đó vào tai của Uyển linh.
Cũng chẳng biết hắn đã nói gì, chỉ biết rất nhanh sau đó, sắc mặt của Uyển Linh trở nên nghiêm trọng.
“Sự thật?”
“Dạ bẩm, là thật.
Người của Ngọc An cung vừa mới tới đây bẩm báo.”
Uyển Linh phiền chán buông đôi đũa xuống bàn.
Từ ngày nàng vào cung, có khi nào là được yên ổn.
“Đi thôi, chúng ta tới Ngọc An cung.”
Uyển Linh đứng lên, dẫn theo Hoàng mama, Nguyệt Cát cùng thái giám Phúc An tới nơi ở của Lâm Ngọc Nhi.
Nàng vừa mới nhận được tin báo, Lâm Ngọc Nhi vậy mà bị người ta lén lút hạ độc vào thức ăn.
Cũng may là mèo cưng của nàng ta ăn vụng, bị trúng độc mà chết.
Nếu không, cái mạng của nàng ta chắc cũng không thể giữ được đến ngày hôm nay.
“Hoàng hậu giá đáo.”
Tiếng Phúc An vang lên, mọi người trong Ngọc An cung ai nấy đều nghiêm chỉnh chạy ra hành lễ.
“Hoàng hậu nương nương vạn an.”
Uyển Linh mặt không đổi sắc, nàng phất tay mình lên, sau đó lạnh nhạt nói:
“Đứng lên đi.”
“Tạ nương nương.”
Nàng nhìn một vòng quanh sân, không thấy Lâm Ngọc Nhi đâu liền hỏi nha hoàn thân cận của nàng ta:
“Đức phi đâu?”
Hoài Tâm nghe hỏi đến mình, liền cung kính đáp: “Dạ bẩm, Đức phi nương nương thấy mèo chết liền bị doạ sợ, hiện vẫn còn ở bên trong nghỉ ngơi.”
“Thái y đã xem qua?”
“Dạ bẩm, thái y đã xem qua.
Ông ấy nói Đức phi nương nương chỉ bị kinh hách một chút, nghỉ ngơi một lát liền không sao.”
“Ừ, dẫn ta vào trong xem chủ tử của ngươi.”
“Dạ, nương nương.”
Hoài Tâm vâng lệnh đi trước dẫn đường, Uyển Linh cùng đoàn người cứ thế mà dời đi sau.
Tới trước cửa phòng, Uyển Linh chợt dừng bước chân.
Nàng đảo mắt nhìn xung quanh một chút.
Căn phòng của Lâm Ngọc Nhi được trang trí vô cùng bắt mắt, các đồ vật trang trí ở bên trong cũng đều là đồ thượng hạng.
Nhìn sơ qua là đã biết chủ nhân của căn phòng này được ưu ái đến nhường nào.
Nhìn xuyên qua bức bình phong thêu hình hoa mẫu đơn, một mỹ nữ yếu đuối đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, xung quanh được che phủ bởi một lớp màn mỏng.
Thấy nàng đi qua, nha hoàn Hoài Tâm cố gắng đỡ nàng ta đứng dậy, nhưng vô lực.
Uyển Linh thấy thế thì liền lên tiếng can ngăn:
“Muội muội vừa bị kinh hách, cứ nằm đó nghỉ ngơi thôi.
Đừng có gắng gượng.”
Lâm Ngọc Nhi nhẹ nhàng đáp lời: “Tạ tỷ tỷ quan tâm.”
Uyển Linh cười cười: “Muội đừng khách khí.”
Nghĩ đến chuyện lúc nãy, tận mắt mình nhìn thấy con mèo bị phát độc mà chết, Lâm Ngọc Nhi cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nếu lúc đó là con mèo kia không tham ăn, thì có lẽ bây giờ nàng đã phải đi chầu ông vải.
Một tầng nước mỏng dâng lên trong mắt, Lâm ngọc Nhi nghẹn ngào nói:
“Còn cầu tỷ tỷ cho muội một công đạo.”
Uyển Linh vỗ nhẹ bàn tay của nàng ta để chấn an: “Muội yên tâm, ta nhất định sẽ tra rõ chuyện này.”
Nói xong, nàng dặn dò các cung nhân trong viện chăm sóc Lâm Ngọc Nhi cho tốt.
Còn mình thì ra ngoài đại điện chủ trì đại cục.
Nàng cho gọi tất cả những người có liên quan đến, sau đó tra hỏi từng người.
“Thực thiện của Đức phi là do người nào phụ trách? Ai là người mang đồ ăn từ Ngự Thiện phòng về đến đây?”.
Cung nữ Hoài Thanh bên cạnh Lâm Ngọc Nhi có chút run rẩy đáp:
“Dạ bẩm, thực thiện của đức phi là do nô tỳ phụ trách.
Sau khi tiếp nhận thức ăn từ tay của Tiểu Lộ Tử, nô tỳ đã kiểm chứng qua, không có độc.
Chẳng hiểu sao một lúc sau thì phát hiện mèo cưng của đức phi nương nương vì ăn vụng thức ăn, trúng độc mà chết.”
Uyển Linh chau mày suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Tức là trước khi cho đức phi dùng bữa, ngươi đã thử độc qua?”
“Dạ bẩm, đúng vậy.
Trước mỗi bữa ăn, nô tỳ đều tự mình thử độc qua.
Nếu có độc