Trên đài cao, một nam nhân khoảng chừng gần 20 tuổi đang hướng mắt nhìn về phía biên giới Minh Lang quốc.
Hắn cất tiếng hỏi người Thái giám đang đứng phía sau lưng mình.
“Đoàn rước dâu đã đi tới đâu rồi?”
Triệu Thái giám nghe hoàng thượng hỏi mình thì tiến lên trước một bước, cung kính đáp:
“Dạ bẩm, theo dự tính thì đoàn rước dâu lúc này chắc đã đến Thuận Châu.
Khoảng chừng 10 ngày nữa sẽ có mặt tại kinh thành thưa bệ hạ.”
“Vậy sao? Nhanh đến thế ư?”
Nghe một tiếng thở dài đầy cảm thán của hoàng thượng, Triệu Thái giám có chút rùng mình.
Hắn không hiểu vì sao hôm nay hoàng thượng lại có chút tâm trạng không tốt như thế.
“Triệu Ân, ngươi nói xem, vì sao Minh Lang quốc lại làm như thế? Trong khi mộ của hoàng hậu còn chưa kịp xanh cỏ thì họ lại không thể chờ được mà đưa người mới tới hoà thân?”
Triệu Ân lúc này đang toát hết cả mồ hôi, đây là chuyện chính sự, hắn lại không dám loạn ngôn.
Nhưng nếu không trả lời thì chỉ e rằng cái đầu của hắn cũng sẽ không còn.
“Dạ bẩm, nô tài ngu muội, không thể đoán được ý của Minh Lang hoàng đế.”
“Ừm, cũng phải, ngay cả đến ta còn không thể hiểu, thì sao mà người khác lại có thể biết được cơ chứ.”
Triệu Ân lặng im không đáp.
Cả hai chủ tớ cứ thế mà nhìn về hướng xa xăm, hai người hai hướng suy nghĩ khác nhau.
Lúc này, một nơi nào đó trong hậu cung Nguyệt Thần quốc, tiếng sứ vỡ tan tành vang lên khắp căn phòng, cùng theo đó là tiếng nữ nhân hét lớn:
“Đáng chết, tại sao lại như thế được? Rõ ràng ả ta đã chết, thì ngôi vị hoàng hậu này vốn dĩ phải thuộc về ta.
Tại sao giờ lại tòi ra thêm một vị hoàng hậu mới cơ chứ?”
“Nương nương, người nhỏ tiếng một chút, lỡ người khác nghe được lại không hay”
Lâm Ngọc Nhi lúc này đang rất tức giận, nghe tỳ nữ của mình nói như vậy cũng có chút bừng tỉnh.
Đúng vậy, đây là hoàng cung, chỉ cần nàng sơ sẩy một chút thì đều sẽ có người khác lấy cớ mà hãm hại.
Nghĩ đến đó, Lâm Ngọc Nhi buộc mình phải tỉnh táo lại.
Nhưng dù nàng có cố gắng đến mấy đi chăng nữa thì cũng không thể nào nuốt nổi cơn giận lúc này.
“Ngươi nghĩ ta có thể bình tĩnh nổi ư? Còn vài ngày nữa thôi là con ả kia sẽ về tới kinh thành.
Đến lúc đó thì ta chẳng còn lại gì cả.
Ngươi thử nói xem ta nên bình tỉnh thế nào đây?”
Càng nói, nàng ta càng cảm thấy ấm ức trong lòng mà khóc lớn.
“Cả đời này ta đã hết lòng vì hoàng thượng.
Từ nhỏ đến lớn ta đã được phụ mẫu nói rằng sau này lớn lên sẽ gả cho hắn.
Gia tộc ta hết lòng phò tá cho hoàng thượng, hà cớ gì bây giờ lại hết lần này đến lần khác ta phải nhường ngôi vị hoàng hậu cho người khác cơ chứ?”
Nhìn những mảnh sứ rơi vải khắp căn phòng, cùng theo đó là sự tức giận không thôi của chủ tử.
Hoài Tâm cố nén nỗi sợ hãi trong lòng mà tiến lên khuyên nhũ:
“Nương nương, ngôi vị hoàng hậu thì có quan trọng gì đâu chứ? Không phải người hoàng thượng yêu thương nhất vẫn là nương nương người đấy thôi.
Chẳng phải mọi thứ tốt nhất trong hoàng cung này đều được đưa tới Ngọc An cung chúng ta ư? Ngay cả con của ả ta vất vả sinh ra, cũng được đưa tới đây cho người nuôi dưỡng đấy”
Nghe những lời an ủi như vậy từ Hoài Tâm, Lâm Ngọc Nhi cũng cảm thấy dễ chịu đi đôi chút.
Hoàng hậu thì thế nào cơ chứ? Cuối cùng cũng chẳng phải là thua thảm hại dưới tay nàng ta hay sao?.
Tại Minh Lang hoàng cung, hoàng hậu Minh Thi đang dùng ánh mắt đầy oán trách mà nhìn về phía hoàng thượng.
“Bách, chàng có còn là người không? Sao lại đồng ý mối hôn sự này.”
Thấy thê tử của mình tức giận như vậy, Kha Thiên Bách cũng không biết làm sao cho phải.
Ngay bây giờ đây hắn cũng đang rất hối hận vì đã đồng ý với yêu cầu của tam nữ nhi.
Nhưng với tính cách của nàng, nếu ông không đồng ý thì liệu nàng có chịu buông bỏ ý nghĩ đó hay không? Ông chắc chắn rằng điều đó là không thể.
Nếu ông không đồng ý thì nàng cũng sẽ tìm mọi cách để thực hiện được điều đó cho bằng được.
Vậy nên thay vì gây khó dễ cho nàng, thì thà rằng ông sẽ thành toàn và hỗ trợ nàng.
Mặc cho ai có phán xét ông thế nào, thê tử ông có giận dỗi ra sao, thì ông vẫn tin tưởng vào tiểu nữ nhi của mình.
Huống chi, nàng là Thánh nữ, ắt sẽ có trời cao phù hộ.
Nhìn về phía hướng Nguyệt Thần quốc, tâm trạng Kha Thiên Bách có chút tiếc nuối.
Tam nữ nhi của ông từ nhỏ đã phải xa phụ mẫu chỉ vì thân phận Thánh nữ.
Nay vừa trở về được mấy hôm lại phải gả đi xa.
Cũng không biết là do số trời đã định, hay là do ông đã không bảo vệ nàng chu toàn.
Trong phòng nghỉ tại Thuận Châu, Uyển Linh lúc này đang ngâm mình trong bồn tắm.
Nàng đưa bàn tay mềm mại của mình khẽ vuốt ve làn da trắng dưới nước.
Làn tóc đen dài buông xõa ra hai bên bả vai, suôn và mượt hệt như một suối tóc dài óng ả.
Đôi mắt phượng to tròn có chút mang mác buồn.
Nhìn những bông hoa trôi lềnh bềnh trên mặt nước.
Phút chốc, nàng nghĩ đến những việc sắp tới sẽ xảy ra.
Trong lòng lại có chút bồn chồn, lo lắng.
Còn vài ngày nữa thôi là nàng đã chính thức trở thành Nguyệt Thần quốc Hoàng hậu.
Là nữ nhân của người ta, một người xa lạ mà nàng chưa biết mặt, thậm chí là còn chán ghét.
Liệu nàng sẽ làm sao để chống chọi được những tháng này dài đằng đẵng như thế đây?.
Lại nghĩ đến Hiên nhi, nàng bất giác nở nụ cười.
Thôi vậy, đâm lao đành phải theo lao thôi.
Huống hồ, nàng còn có một tiểu hài tử đáng yêu đang chờ đợi mình tới chăm sóc.
Bước đôi chân thon dài ra khỏi bồn tắm, nàng lấy khăn lau sạch vết nước còn tồn đọng trên người.
Sau đó cẩn thận mặc từng lớp y phục rồi đi ra cửa.
Trước cửa phòng tắm lúc này, hai người Nguyệt Phù, Nguyệt Cát và Kiều Kiến Văn hình như đang đề cập về một vấn đề gì đó rất vui vẻ.
Đến nỗi lúc Uyển Linh ra mà bọn họ cũng không phát hiện.
“Các ngươi đây là đang làm cái gì?”
Tiếng nói của Uyển Linh tuy nhẹ nhàng nhưng lại