"Anh mẹ nó không biết xấu hổ hay sao mà nói mấy lời này với tôi? Đó là ngoài ý muốn sao? Hả?"
"Còn có mấy ngày hôm trước, bên chi nhánh công ti có chuyện, đừng tưởng rằng tôi không biết chuyện gì đang xảy ra! Tôi đã nói cái gì? Không được chạm đến Thanh Miểu!"
"Nực cười, muội muội của tôi thì tôi che chở, có vấn đề gì sao?"
....
"Bộp!".
Đầu bỗng nhiên bị vỗ một cái, đang ngồi đối diện máy tính nhớ lại mấy lời nói tức giận của Tần Thanh Dật ở bệnh việc ngay hôm đó, Cố Úc Diễm hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn Thương Mặc đang cầm hồ sơ đập vào đầu mình, vội vàng đứng dậy, "Tổ trưởng"
"Nghĩ cái gì thế, nhập thần đến như vậy". Mày nhướng lên, đặt hồ sơ lên bàn, Thương Mặc thản nhiên nói, "Án tử này em phụ trách đi".
"Nga....hảo". Gật gật đầu, nhìn bìa hồ sơ trước mặt, tầm mắt dừng lại ở mấy chữ "Án trộm cướp", Cố Úc Diễm cũng không nghĩ gì nhiều, trả lời theo thói quen hàng ngày.
"Tôi muốn, từ đầu tới đuôi, em phụ trách". Nâng tay sờ sờ mũi, khóe môi Thương Mặc cong lên, "Bao gồm cả công tố, em hiểu ý của tôi không?"
Chớp mắt, Cố Úc Diễm có chút ngây người, ánh mắt dại ra nhìn Thương Mặc, sau một hồi lâu, nâng ngón tay chỉ chỉ mình, "Từ đầu tới đuôi, một mình tôi?"
"Đúng vậy". Trực tiếp trở lại vị trí của mình, Thương Mặc cũng không thèm để ý vẻ mặt phức tạp có bao nhiêu ngốc của Cố Úc Diễm, mở máy tính của mình ra bắt đầu làm việc, "Hảo hảo chuẩn bị, khoa trưởng đã có ý muốn xem văn kiện, chắc em hiểu được".
Ngồi ở trên ghế, nghe Thương Mặc nói xong, Cố Úc Diễm quay đầu lại, nhìn phần hồ sơ trên bàn, rất lâu sau đó cũng chưa làm động tác tiếp theo.
"Ngây người?". Nhiễm Yên ngồi ở một bên chứng kiến hết một màn, nhìn thấy bộ dáng lăng lăng của Cố Úc Diễm, nhìn Trương Linh rồi cùng nhau cười, đi đến bên cạnh Cố Úc Diễm gõ đầu nàng, "Được thăng chức không thấy vui sao?"
"A.....Không phải....". Lắc đầu, trên mặt có chút vô thố, Cố Úc Diễm phủ lên phần hồ sơ kia, "Tôi....một mình....giải quyết?"
"Đúng vậy". Vô cùng thân thiết xoa xoa đầu Cố Úc Diễm, Nhiễm Yên cười cười nói, "Văn phòng chúng ta ít nhất cũng phải có Tiểu Cố làm công tố viên chứ".
"Ân.....". Trừng mắt nhìn, cong cong đầu, rồi lại ngẩng đầu nhìn nữ nhân tràn đầy ý cười, rồi lại quay đầu nhìn Trương Linh cũng đang cười với mình, Cố Úc Diễm dùng sức gật đầu, "Ân!".
"Được rồi, hảo hảo chuẩn bị đi Tiểu Cố, có gì không hiểu thì cứ hỏi phòng mình". Thương Mặc nãy giờ cúi đầu làm việc không nói gì rốt cục cũng mở miệng, "Đừng khẩn trương".
"Ân!".
Đợi đến khi tất cả mọi người trở về với công việc của mình, Cố Úc Diễm hít một hơi thật sâu, mở ra tập hồ sơ trước mặt, còn thật sự nghiêm túc đặt bút viết, mà bộ dáng tập trung tinh thần kia, làm cho Thương Mặc lúc đến văn phòng Triệu Mạt Thương nghĩ đến vẫn cảm thấy buồn cười, thừa dịp tất cả mọi người không chú ý thì Thương Mặc rời đi, mà Cố Úc Diễm bình thường có vẻ có chút sợ nàng bây giờ lại không hề phát hiện nàng đã rời đi.
Đến giữa trưa Tần Thanh Miểu vì chuyện công ty nên không về nhà ăn cơm, Cố Úc Diễm ở nhà tùy tiện ăn linh tinh một chút, sau đó cho Đạm Đạm và Tưu Tưu ăn, rồi lười nhát nằm trên sô pha, trong chốc lát nghĩ đến mình sắp trở thành công trợ lí kiểm tra, một lát sau lại nghĩ đến mình sắp sửa thành công tố viên tham gia tòa án thẩm vấn, rồi lát sau lại nghĩ đến chuyện Tần Thanh Dật và Tần Thanh Miểu, mặt mày khi thì gắt gao nhăn lại, lúc thì lại buông lỏng ra.
"Suy nghĩ cái gì đây?". Đang nhập thần tự hỏi, đến ngay cả thanh âm mở cửa của Tần Thanh Miểu cũng không nghe được, thẳng đến khi bên tai nghe được thanh âm quen thuộc, sau đó cổ được nhẹ nhàng vòng qua từ phía sau, Cố Úc Diễm mới phục hồi tinh thần lại, thuận thế tựa ra phía sau, nghiêng đầu nhìn sườn mặt Tần Thanh Miểu, "Miểu Miểu, tại sao lại trở về vây a?"
Không phải nói buổi trưa sẽ không trở lại sao?
"Em không muốn gặp tôi?". Mày liễu giương lên, trong lời nói tựa hồ lộ ra một chút hoài nghi, nhưng tiếng nói lại rất ôn nhu, Tần Thanh Miểu cũng nghiêng đầu đối diện với Cố Úc Diễm, "Vậy tôi đi đây".
"Ngô, em chỉ hỏi một chút thôi". Biết nàng thích trêu chọc mình, Cố Úc Diễm cũng không sốt ruột, nhưng miệng vẫn giải thích, "Chỉ là thấy kì quái mà thôi....Mỗi giây mỗi phút đều nhìn thấy Miểu Miểu chẳng phải rất tốt sao?"
"Ân hừ". Đứng dậy rời khỏi sô pha, đi đến đằng trước ngồi xuống, Tần Thanh Miểu hừ khẽ một tiếng rồi không nói gì nữa.
"Miểu Miểu, buổi sáng tổ trưởng đưa cho em một phân hồ sơ, để cho em tự mình xử lí". Tuy rằng đối với chuyện sắp xảy đến rất khẩn trương không yên, nhưng vẫn thật vui vẻ hưng phấn, giờ phút này nhìn thấy Tần Thanh Miểu ở bên người mình, dĩ nhiên liền muốn chia sẻ với nàng ngay lập tức, Cố Úc Diễm nhếch miệng nói, "Lần nay em là công tố viên chứ không phải là thư kí nha".
"Ân....". Nhẹ nhàng gật đầu, đối với phương diện này căn bản là không biết gì, nhưng sau khi ở cùng một chỗ với Cố Úc Diễm, riêng với mấy cái trình tự thẩm vấn tòa án pháp luật cũng hiểu thêm đôi chút, biết được nhân viên công tố là gì, Tần Thanh Miểu giật giật thân mình tựa vào lòng Cố Úc Diễm, "Hảo hảo làm".
Ừ". Ngoan ngoãn đáp ứng, Cố Úc Diễm ôm chặt nàng, cằm dán sườn mặt nàng cọ cọ hai cái, rồi lập tức nhăn mi lại, nghi nghĩ, "Miểu Miểu, gần đây có chuyện gì xảy ra sao?"
"Ân?". Nhắm mắt lại, mặc nàng cọ cọ vào cổ mình, Tần Thanh Miểu nghẹ giọng lên tiếng, "Cái gì?"
"Chính là....". Cắn cắn môi dưới, người luôn thích làm loạn ở trên người nàng dừng động tác lại, Cố Úc Diễm quay đầu suy nghĩ vài giây, có chút không yên, "Miểu Miểu, có chuyện này, không biết có nên nói với chị không...."
"Cái gì?". Vẫn duy trì trạng thái nhắm hai mắt, tựa hồ không để ý