Cuối cùng Tần Thanh Miểu cũng đi công tác, Cố Úc Diễm ở nhà một mình vào cuối tuần, nhìn Đạm Đạm và Tư Tưu đùa chơi vui vẻ, lại càng thêm buồn chán
"Không biết bây giờ Miểu Miểu đang làm gì...". Ngả người vào ghế salon, buồn bực làu bàu, thật ra có chút hâm mộ hai tiểu miêu cùng nhau tranh đoạt quả cầu len trên sàn nhà
Ít nhất không phải vướng vào nhiều âm mưu phức tạp, có thể vô tư bày ra bộ dạng uể oải đi phơi nắng, rồi cũng nhau tranh cãi ầm ĩ quả cầu len.
Nghĩ đến đó, Cố Úc Diễm nhịn không được nở nụ cười bất đắc dĩ, nhưng sau đó chợt lóe lên trong đầu, nếu như Tần Thanh Miểu biết ý nghĩ này của nàng, nhất định sẽ trắng mắt liếc nàng một cái, rồi nói nàng không tiền đồ.
Nhất định sẽ như thế, khuôn mặt xinh đẹp oán trách liếc nàng hiện rõ mồm một, Cố Úc Diễm vẫn duy trì tư thế nằm sấp, yên lặng nhìn xuống mặt đất, rất lâu sau đó, thở dài, đứng lên, đến giữa nhà, lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi của mình ra.
Mở nắp hộp, một chiếc nhẫn khảm viên kim cương nho nhỏ đơn giản, bởi ánh nắng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, lóe ra chút hào quang
Đây là chiếc nhẫn mà nàng và Nguyễn Minh Kỳ vào cuối tuần trước đã đi khắp các tiệm trang sức mới tìm được, giá cả của viên kim cương nhỏ này nàng còn có thể gánh nổi. Nhưng mà khi mua về, không biết làm sao để đưa cho Tần Thanh Miểu, đợi đến lúc có thời gian để chuẩn bị một buổi tối lãng mạn có ánh nến, thì Tần Thanh Miểu lại đi công tác.
Cúi đầu nhìn chiếc nhẫn, mày nhăn lại, nhớ đến chuyện vài ngày trước đem văn kiện đến cho Tần Thanh Miểu ở Tần thị, bất ngờ gặp được cha nàng, nam tử trung niên kia dĩ nhiên không cho mình một chút sắc mặt tốt, Cố Úc Diễm nhìn không được cắn cắn môi.
Tuy rằng Tần Thanh Miểu có vẻ không ưa thích gì người cha này, đặc biệt là sau khi xảy ra chuyện của Vương Vận Như, nữ nhân vốn đã không thích gì cha mình bây giờ ngay cả nhắc đến cũng không muốn, nhưng nàng có thể nhận ra Tần Thanh Miểu vẫn thực để ý đến cha nàng.
Trên đời này làm sao có đứa con nào lại có thể thật sự oán cha mình? Thật sự oán hận, chẳng qua là bởi vì yêu thương, bởi vì quá để ý đi.
Một khi đã như vậy, trong lòng vẫn sẽ hi vọng cha mình có thể chúc phúc cho tình cảm của hai người đi, cũng như nàng thật ra cũng rất muốn nhận được lời chúc phúc của ông bà ngoại, nhưng vẫn luôn e sợ sẽ hù sợ ông ngoại
Điện thoại trong phòng bỗng nhiên vang lên, Cố Úc Diễm giật mình, vội vàng bỏ cái hộp vào túi, xoay người ra ngoài nghe điện thoại.
Vừa mới nghe tiếng cất lên từ đầu giây bên kia, người vừa mới ở trong trạng thái tưởng niệm người yêu, sắc thái khuôn mặt bỗng nhiên đông cứng lại.
Có chuyện... Có chuyện gì sao?
"Thanh Miểu, tại sao lại trở về đột xuất như vậy?". Nhận được điện thoại thì lập tức lái xe đến sân bay, nhìn thấy nữ nhân xuất chúng từ trên máy bay đi xuống, rốt cục Được Vận cũng không thể nhịn nữa mà hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Không phải nói chuyện bên đó còn tới hai ba ngày nữa mới xử lí xong hay sao? Tại sao bỗng nhiên trở về sớm như vậy?
Kéo tay bạn tốt vội vàng đi ra ngoài, đợi cho đến khi cả hai người đều ngồi vào xe, Tần Thanh Miểu mới mấp máy môi phát ra âm thanh, "Vận Vận, đến Tần gia"
Hơi sững sờ, lập tức khởi động xe, đôi mi thanh tú nhướng lên, Đương Vận vừa lái xe rời khỏi vừa nói, "Có chuyện gì xảy ra sao?"
Hai tay vòng qua ngực tựa vào cửa xe, nghiêng mặt nhìn cảnh sắc vụt qua thật nhanh bên ngoài cửa sổ, mặt Tần Thanh Miểu không chút thay đổi, nhưng ánh mặt lại vô cùng lạnh lùng, "Tiểu Diễm đang ở đó".
Thân mình giật một cái, thấy đèn đỏ sáng lên, Đường Vận vội vàng phanh xe lại, nghiêng đầu nhìn Tần Thanh Miểu, "Ngay bây giờ?".
"Ân". Gật đầu, lấy điện thoại ra từ túi xách, bấm số Cố Úc Diễm, nhưng sau một hồi lâu cũng không có người bắt, lông mày Tần Thanh Miểu chợt cụp xuống, trong mắt thoáng xẹt qua một tia lạnh lùng và nghiêm nghị, không nói gì.
Sau khi đèn xanh sáng lên thì Đường Vận lại lần nữa khởi động xe chạy về hướng Tần gia, nhưng mà khoảng cách giữa sân bay và Tần gia có chút xa, đợi cho đến lúc hai người đến nơi thì nửa tiếng cũng đã trôi qua.
Sau khi xuống xe thì cũng không chờ nói Đường Vận một tiếng, cước bộ vội vàng nhưng không mất đi vẻ tao nhã tiến vào, Tần Thanh Miểu vẫn duy trì vẻ mặt lãnh đạm như trước, không chớp mắt vọt tới cửa thư phòng, trực tiếp đẩy cửa vào.
Trong nháy mắt cửa được đẩy ra, liền nghe hai tiếng "Xẹt xẹt" vang lên, sau đó là giọng nói mềm nhũn mà nàng quen thuộc nhất kia cất lên, giờ phút này pha thêm cả kiên quyết, ngữ khi hơi tiếc hận, "Bác trai, bác thật sự không hiểu con gái của bác"
Bước chân chợt chững lại, chỉ cần phóng tầm mắt là có thể thấy rõ thân ảnh đơn độc kia ở phía trước, giấy tờ sau hai tiếng "Xoẹt xoẹt"thì vương vãi xung quanh thân người, đôi con ngươi lạnh lẽo kia lập tức trở nên nhu hòa rất nhiều, Tần Thanh Miểu cười mỉm, tiếng nói mềm nhẹ, "Vậy em hiểu tôi sao?'
Động tác mở cửa của nàng cũng không cố ý nhẹ nhàng, trong phòng có ba người, Cố Úc Diễm thì đang muốn nói cái gì, mà một người khác lại bởi vì động tác của Cố ÚC Diễm mà lập tức phẫn nộ, nhưng vừa nhìn thấy nàng thì người nọ liền gật đầu, im lặng.
Nghe thấy âm thanh của nàng thì xoay người, người vừa mới thẳng lưng chống đối mạnh mẽ ngay lập tức thay đổi biểu cảm, sắc mặt kinh hỉ, lập tức chạy qua ôm nàng, Tần Thanh Miểu nhịn không được liếc mắt, nâng tay gõ đầu nàng một cái, "Không tiền đồ".
"Miểu Miểu, sao lại trở về ngay lúc này". Người bị gõ đầu không biểu lộ một chút phật lòng nào, nhanh chóng giữ chặt tay nàng, sau khi đan mười ngón tay vào nhau thì thỏa mãn nở nụ cười ngây ngô, " Không phải nói ngày mốt mới trở về sao?"
"Ân hừ, em dám quản tôi?". Giơ giơ cằm, vênh váo đắc ý nói, đôi mắt Tần Thanh Miểu tràn đầy ý cười, nhưng khi tầm mắt chuyển qua cha mình thì lập tức trở nên lạnh lùng, ngữ khí cũng giảm nhiệt độ, " Trái lại