Nghe Tần Thanh Dật nói như vậy, biểu tình của Tần Mộ thay đổi rõ rệt, tuy rằng lúc trước đã đối diện với Tần Thanh Miểu, thấy bộ dáng lạnh lùng của nữ nhân kia, trầm mặc một vài giây rồi nói, "Có ý gì?"
"Ý gì ư?". Lạnh lùng cười, hai tay rũ xuống hai bên người, nắm lại thành đấm, ánh mắt Tần Thanh Dật càng ngập tràn trào phúng và hận ý, "Ông đã dám làm mấy chuyện như ngoại tình, thì cũng đừng có trốn tránh trách nhiệm".
"Bốp" một tiếng, tay hung hăng vỗ vào bàn làm việc, Tần Mộ trừng mắt nhìn Tần Thanh Dật, nghiêm mặt, hiển nhiên là cực kì giận dữ, "Câm miệng!".
"A...". Nụ cười trên mặt càng lạnh hơn, Tần Thanh Dật vẫn duy trì tư thế thẳng tắp, nâng tay, không hề tôn trọng mà chỉ vào mặt cha mình, không nói thêm gì nữa, xoay người bỏ đi.
"Anh". Mới vừa đi được hai bước, Tần Thanh Miểu nãy giờ không nói chuyện đột ngột mở miệng, giọng nói cũng không lạnh như băng giống anh ta nghĩ.
Thần sắc trên mặt thâm trầm, Tần Thanh Dật cũng không quay đầu nhìn em gái mình, lắc đầu, lê bước rời khỏi phòng họp.
Phòng họp lại tiếp tục trở nên im lặng, Tần Mộ ngồi ở vị trí lãnh đạo, biểu cảm có vẻ có chút thống khổ, ánh mắt còn lóe ra chút hốt hoảng.
Đứng dậy, hai tay vòng ôm ngực, Tần Thanh Miểu nhìn chằm chằm cha mình một lát, tròng mắt lóe lên một luồng phức tạp, rồi cũng xoay người bỏ đi.
Căn phòng to như vậy, bỗng chốc chỉ còn một mình Tần Mộ, ánh mặt trời vượt qua khung cửa sổ chạy vào, chỉ khiến ông ta cảm thấy chói mà nhắm ngiền hai mắt, tuyệt nhiên không có một chút ấm áp nào.
Trở về phòng làm việc của mình, ngồi xuống, sắp xếp lại toàn bộ những chuyện đã diễn ra trong buổi chiều, Tần Thanh Miểu có chút mệt mỏi nâng tay xoa nhẹ huyệt thái dương, dựa lưng ra sau ghế, một lúc sau thì thở dài một tiếng, có vẻ rất bất đắc dĩ, thậm chí là vô lực.
Không tiếp tục kí đống văn kiện trên bàn nữa, cũng không tiếp tục mở mắt xem tư liệu, một luồng mệt mỏi trước nay chưa từng có bất giác thâm nhập toàn thân, một chút năng lượng để nhúc nhích cũng không có.
Đúng lúc này thì cánh cửa gỗ lại vang lên, nữ nhân đang nhắm mắt cau mày khẽ than, mở mắt ra điều chỉnh lại tâm trạng, rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái lãnh đạm, "Vào đi".
Tay cầm cửa vang lên "két" một cái rồi được mở ra, thò đầu vào dò xét bên trong, thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm cười hì hì bước vào, quay lại đóng cửa rồi mới tiến vào trong, "Miểu Miểu".
"Sao em lại tới đây?". Chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, nhanh chóng trở lại trạng thái bình tĩnh, nhưng thân thể lại hoàn toàn buông lỏng ra, Tần Thanh Miểu một tay chống cằm nhìn hai tròng mắt trong suốt của nàng, một tay nâng lên ngoéo về hướng nàng, thanh âm càng dày thêm, "lại đây".
"Tổ trưởng nói không có chuyện gì thì có thể về trước". Chạy đến sau bàn làm việc, cúi đầu hôn lên mặt Tần Thanh Miểu một chút, tựa hồ có thể cảm giác được sự mệt mỏi của nàng, Cố Úc Diễm chạy ra sau lưng nàng, đặt tay lên vai mát xa cho nàng "Miểu Miểu, trông thật mệt mỏi".
"Ân hừ". Thân mình ngả ra sau, tự nhiên dựa vào lòng Cố Úc Diễm, cảm giác được đôi tay nhỏ bé đang nhẹ nhàng xoa vai nàng, Tần Thanh Miểu không nói gì thêm, trực tiếp nhắm nghiền hai mắt.
Trong mắt lại càng lộ vẻ đau lòng, nghĩ đến ánh mắt ý vị thâm trường của Thương Mặc lúc trước, Cố Úc Diễm ngừng động tác, trực tiếp khom người bế Tần Thanh Miểu lên.
Bỗng nhiên bị bế bổng lên, Tần Thanh Miểu mở mắt kêu nhỏ một tiếng, hai tay vòng qua cổ Cố Úc Diễm, "Em lại muốn giở trò gì đấy?"
"Ôm chị". Dù có mạnh mẽ khí khái như thế nào thì cũng không thể ôm Tần Thanh Miểu mãi được, để chính mình ngồi vào ghế giám đốc rồi mới đặt nàng lên đùi mình, Cố Úc Diễm hôn một lượt trên mặt nàng, "Ngủ đi".
"Em...". Hai má lập tức có chút nóng, Tần Thanh Miểu khó có lúc há miệng thở dốc không nói ra lời, thật lâu sau, mới trừng mắt liếc nàng một cái, "Đây là công ty".
"Công ty vẫn có thể nghỉ ngơi". Mặc dù không thấy nàng có ý giãy giụa, nhưng Cố Úc Diễm vẫn ôm sát nàng hơn, âm thanh mềm nhũn khẽ phun ra bên tai nàng, "Miểu Miểu, Miểu Miểu Miểu Miểu ~~~"
Trong lòng sớm đã mềm thành một mảnh, bị nàng kêu như vậy thì ngay cả bên tai cũng nóng lên, Tần Thanh Miểu trực tiếp chôn đầu vào lòng nàng, thanh âm vẫn cố ý cậy mạnh, "Muốn tôi ngủ mà còn chọc tôi sao?"
"Vậy em hát ru được không?"
"Ân hừ"
"Ngủ ngoan, tiểu bảo bối....". Chỉ nghe Tần Thanh Miểu hừ một tiếng, quả nhiên là Cố Úc DIễm dùng chất giọng nhão nhoét hát ru, Tần Thanh Miểu từ từ nhắm hai mắt, mặt dán lên bả vai nàng, bên tai nghe nhạc điệu nhẹ nhàng, khóe miệng ngăn không được mà dâng lên ý cười.
Lúc này đã gần hoàng hôn, mặt trời dần dần xuống núi, ánh mắt trời đã nhẹ hơn rất nhiều so với buổi chiều, ôn nhu chiếu vào thân mình hai người, làm cho văn phòng ấm áp thêm vài phần.
"Cố Úc Diễm". Co rúc trong ngực nàng một hồi lâu, Tần Thanh Miểu chợt nhẹ giọng nói.
"Ân?". Dừng lại bài hát ru kì thực chỉ nhớ rõ vài câu, Cố Úc Diễm có chút buồn bực cúi đầu nhìn nàng, chưa kịp nói gì, đã thấy nàng ngẩng đầu, hai người dán cùng một chỗ, ngay sau đó liền nghe được một giọng nói ôn nhu, "Em thật sự là phiền muốn chết".
Chớp chớp mắt, cảm giác cánh môi dán lấy cánh môi mềm mại, nghe nàng nói như vậy thì cũng không có chút ý muốn phản bác gì cả, mà trực tiếp đưa lưỡi thăm dò vào cánh môi kia, vạch ra tìm đường, trêu đến cãi lưỡi mềm mại bên trong, dâng lên một nụ hôn triền miên nhiệt liệt.
Một tay vẫn vòng qua cổ nàng, một tay kia nắm lại bàn tay đang chạy loạn trên đùi mình, Tần Thanh Miểu trợn mặt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gần trong gang