Cố Úc Diễm tiến vào giai đoạn cuối cùng của kỳ ôn tập
Không đợi nàng nói ra miệng thì Tần Thanh Miểu đã nói trước, sau đó liền cho phép nàng cuối tuần ở lại trường hảo hảo đọc sách.
Nhưng Cố Úc Diễm không hy vọng thế.
Cho dù là cuối kỳ, cho dù biết rõ nên đem toàn lực chú ý vào kỳ thi sắp tới, Cố Úc Diễm vẫn cảm thấy, nếu không nhìn thấy Tần Thanh Miểu, sợ là càng không thể tập trung tinh thần.
Tình yêu.... Nga không, phải nói là thầm mến, nàng hiện tại là thầm mến, có thể mỗi ngày vụng trộm nhìn người mình thích, rất khoái lạc, chỉ cần không thấy liền nhớ đến.
Vì thế khi đối mặt với Tần Thanh Miểu luôn cẩn thận đưa ra yêu cầu, "Ơ, em cuối tuần mới bắt đầu thi các môn, có thể không trở về trường mà trực tiếp ở đây đọc sách được không?'
Nữ nhân kia nhìn nàng có chút kinh ngạc, lập tức nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Trong đầu nghĩ lung tung, sách giáo khoa trong tay lại bay qua một tờ, Cố Úc Diễm quơ quơ tiểu đầu, một lần nữa đem lực chú ý vào sách, không nghĩ nhiều nữa.
Giống như biết Cố Úc Diễm sắp hoàn thành khóa học là điều mấu chốt, liền ngay cả ăn cơm Tần Thanh Miểu thời điểm tan mua về nhà, rồi kêu người đang ở thư phòng đọc sách ra ăn cơm.
Một nửa thời gian rất nhanh trôi qua, cuối cùng cũng kiểm tra xong một môn, trở lại ký túc xá nhìn bạn bè thu thập hành lý về nhà, Cố Úc Diễm trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
Nghỉ đông đến rồi, nhưng nàng... nàng nên làm cái gì bây giờ đây?
Trở về qua thăm ông bà ngoại? Vậy thì Tần Thanh Miểu tính sao? Còn có chị Liên vẫn còn ở bệnh viện, Nguyễn Minh Kỳ khẳng định muốn về nhà, nàng nên xử lý thế nào?
Nếu không quay về... biểu tình có chút dại ra, Cố Úc Diễm thất thần nghĩ, ngay cả di động ở trong tay cùng không nghe thấy.
"Tiểu Diễm, di động của cậu kêu." Người bên cạnh đang yên lặng thu thập này nọ nghe thấy thanh âm thì nhắc nhở.
Cố Úc Diễm mới hồi phục tinh thần, nghe điện thoại, nghe được thanh âm đạm đạm ra lệnh, "Ở ký túc xá chờ tôi, hiện tại tôi đang đi qua."
Nghe lời chờ ở ký túc xá, tĩnh lặng nhìn bạn học thu thập xong này nọ thì cùng nói lời từ biệt rồi chạy lấy người, Cố Úc Diễm phát ngốc, Thiệu Vân Phỉ bên kia cũng đang chờ ba mẹ tới đón, do dự hồi lâu tính mở miệng nói cái gì, đã thấy Cố Úc Diễm đứng lên, hai ba bước chạy ra ký túc xá, đứng ở hành lang nhìn xuống dưới.
Ước chứng vài ba phút sau, chiếc Porche trắng quen thuộc xuất hiện trước tầm mắt nàng.
Ánh mắt Thiệu Vân Phỉ lộ vẻ kỳ quái, Cố Úc Diễm không hề nghĩ ngợi trực tiếp chạy xuống dưới lầu, vừa ra cửa lớn, cũng là lúc Tần Thanh Miểu dừng xe.
Nhìn người kia hai má đỏ ửng ngay trước mắt, nữ nhân vừa xuống xe phẳng lặng liếc nhìn nàng một cái, tiếp theo ngẩng đầu nhìn toàn nhà ký túc xá, một lần nữa rơi xuống người Cố Úc Diễm, có chút đăm chiêu.
"Sao... làm sao vậy?" Bị cô nhìn với ánh mắt như thế có chút chột dạ, Cố Úc Diễm chỉ cảm thấy mình một thân đầy mồ hôi giữa mùa đông.
Sẽ không nhìn ra cái gì đi? Nhưng... mấy ngày nay thi thố, nàng đều không nhìn thấy Tần Thanh Miểu, có điểm nhớ cô....
Được rồi, không phải có điểm, mà là rất nhớ.
"Thu dọn đồ đạc xong chưa?", Không trả lời vấn đề của Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu đạm đạm hỏi, "Khi nào thì trở về?"
"A...trở...trở về?" Cương cứng thân mình, Cố Úc Diễm nhìn vẻ mặt nữ nhân không gợn sóng phía trước, nguyên bản bởi vì Tần Thanh Miểu xuất hiện mà tim nhảy nhót liền lập tức hạ xuống phân nửa.
Không phải dục vọng giữ lấy rất mạnh sao? Không phải nói nàng là của cô sao? Vậy sao thời điểm này, vì cái gì lại chủ động hỏi nàng vấn đề này?
"Ừ".
Giáo viên khắp nơi lui tới, có người về nhà, có người đi nghỉ lễ, có người lại hẹn hò cùng người yêu.
Ở trong lòng thở dài, Cố Úc Diễm có lấy dũng khí, "Em... chúng ta.... đến ký túc xá đi?"
"Ừ." Nếu nàng không nói, thì Tần Thanh Miểu cũng tính nói, dù sao tư thế hai người như vậy thật sự rất kỳ quái. Bước đi, Cố Úc Diễm kéo tay cô, mãi cho đến đại sảnh mới buông ra, sau đó bước chân tao nhã đi lên lầu.
Cố Úc Diễm nhìn thân ảnh kia, rốt cục thả lỏng thân mình cương cứng của mình, hô hấp cũng bình ổn lại.
"Tôi đáng sợ như vậy sao?" Một đường đi cũng không có gặp bạn học, đến lầu bốn thì Tần Thanh Miểu dừng cước bộ, tiếng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.
Đang đi theo cũng ngừng cước bộ lại, chỉ cảm thấy ngực bị kiềm hãm, tay khẽ run lên liền vội vàng nắm chặt túi áo, "Không... không phải, em chỉ là... chính là có chút khẩn trương"
"Khẩn trương?" Xoay người, Tần Thanh Miểu cười như không cười, "Vì cái gì lại khẩn trương? Bởi vì sợ hãi? Hay vẫn lo lắng tôi sẽ đối với em làm cái gì?"
"Không có, không phải". Cố Úc Diễm ấp úng, mày nhăn lên, lại không biết giải thích