Editor: nhatientri
Beta: Phanh_97
Thay đồ một lần nữa rồi nhìn vào gương, Cố Úc Diễm không còn thấy giống anh nữa, tiểu tây trang màu trắng so với bộ màu đen lúc nãy thiếu đi một chút trầm ổn, nhưng lại nhiều hơn sự năng động, áo sơ mi xanh ngọc so với sơ mi trắng cũng thanh nhã hơn vài phần.
Nhìn vào gương thấy sau khi thay bộ quần áo này thì mình không còn quá giống ca ca nữa, lại nghĩ đến Tần Thanh Miểu vừa rồi sau khi đánh giá mình một phen rồi ra ngoài lấy bộ quần áo này, Cố Úc Diễm dường như ngộ ra điều gì, nhưng không dám xác định.
Di động đặt để ở bên ngoài, Cố Úc Diễm không đeo đồng hồ, ngoan ngoãn ngốc ở trong phòng tắm, không rõ mười lăm phút là bao lâu, ngốc hồ hồ than thở đếm, coi như một lần đếm là qua một giây, mười lắm phút là chín trăm giây, đếm tới chín trăm thì có thể ra ngoài.
Nhưng mới vừa đếm đến hơn năm trăm, Tần Thanh Miểu từ bên ngoài đẩy cửa vào, nghe được thanh âm lẩm bẩm của Cố Úc Diễm, "Năm trăm sáu mươi chín, năm trăm bảy mươi, năm trăm bảy mươi mốt...", đầu tiên là sửng sốt, lập tức mỉm cười, "Với tốc độ này của em, đếm một lần đã quá hai giây".
"Ngô...", nghe được âm thanh thì quay đầu, nhìn thấy khóe môi mỉm cười yếu ớt của Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm ngượng ngùng, tầm mắt di chuyển xuống, nhìn Tần Thanh Miểu đã đổi bộ dạ phục màu trắng, nhất thời giật mình đứng tại chỗ.
Tần Thanh Miểu thay bộ dạ phục màu trắng, so với bộ màu đen vừa rồi không kém hơn chút nào, tóc dài quăn vẫn buông xõa trên vai, khóe môi mỉm cười yếu tớt, thoạt nhìn rất hấp dẫn.
Nhưng giờ khắc này, Cố Úc Diễm không thèm để ý đến những điều đó.... Cái nàng để ý là, Tần Thanh Miểu một lần nữa thay bộ lễ phục này, chính là bởi vì mình cũng thay bộ tây trang màu trắng... cho nên, bộ tây trang màu đen lúc nãy, là vô tình, hay là muốn phối hợp với bộ dạ phục không tay màu đen kia ?
Đáy lòng như bị cái gì kích thích trêu chọc, Cố Úc Diễm cảm động hướng về phía Tần Thanh Miểu hai bước, muốn đi qua gần gũi nàng, Tần Thanh Miểu lại trực tiếp xoay người đi ra ngoài, "Chỉ có châu quan mới có khả năng phóng hỏa".
Cước bộ nhất thời bị kiềm hãm, lại rất nhanh đuổi kịp người kia, sau khi ra khỏi phòng tắm, Cố Úc Diễm như nhớ tới cái gì, "Ngô, Miểu Miểu, vì sao lại mặc như thế này a?"
Nàng là lần đầu tiên mặc bộ tây trang thế này....Bộ quần áo này thoạt nhìn rất có cảm giác sang trọng...
"Buổi tối cùng đi với chị đến một bữa tiệc". Tần Thanh Miểu thản nhiên nói xong, đi đến tủ quần áo chọn áo choàng, sau đó đi đến trước gương mặc vào, Cố Úc Diễm đi qua, giúp cô điều chỉnh, phản chiếu qua gương nhìn hai người một thân màu trắng đứng cũng một chỗ trông rất phù hợp, nhịn không được lộ ra nụ cười ngây ngô, từ phía sau ôm lấy Tần Thanh Miểu, cằm tự lên vai nàng, hơi hơi híp mắt, giống như một tiểu miêu đang phơi nắng, thanh âm cũng lộ vẻ hưởng thụ, "Miểu Miểu...chị thật tốt..."
Đối với việc mình bỗng dưng bị ôm lấy như không trách, Tần Thanh Miểu để mặc nàng ôm, tay khoát lên cánh tay đang ở trên thắt lưng mình, nhìn vào gương thấy bộ dáng khoái hoạt của Cố Uc Diễm, đáy lòng mềm mại, ý cười trong mắt càng dày.
"Tiệc tối đêm nay hẳn không trễ lắm". Thả lòng thân mình tựa vào lòng Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu cảm thấy ngay cả tâm tình cũng lơ lửng, thanh âm cũng không còn lạnh như băng, "Quá một nửa thời gian là có thể rời khỏi rồi, đến lúc đó qua bệnh viện lấy hành lý của em".
Mỹ nhân trong ngực, thanh âm lại ôn nhu hơn ngày thường rất nhiều lần, Cố Úc Diễm chỉ cảm thấy một khắc này thực sự là hạnh phúc cực điểm, ngay cả không khí cũng mang hương vị ngọt ngào, hít thật sâu vào thẳng trái tim, khoái hoạt đến nỗi làm nàng muốn ôm Tần Thanh Miểu đứng quay quanh tại chỗ, "Được".
"Ừ...". Tần Thanh Miểu đáp lại, nghe được thanh âm của di động, đến lúc này mới rời khỏi lòng của Cố Úc Diễm, đi qua bắt điện thoại, mi nhăn lại, "Tôi lập tức đến".
Ngắt điện thoại, thời điểm quay lại thì thấy khuôn mặt ngốc hồ hồ của Cố Úc Diễm đang nhìn mình, tâm tình phiền muộn vì cuộc điện thoại đã vơi đi không ít, đi qua điểm nhẹ lên mũi nàng, "Tiệc tối có nhiều người, không được xằng bậy".
"Ờ...". Cố Úc Diễm trừng mắt, ngoan ngoãn gật đầu, "Em chưa từng xằng bậy a".
Nàng vô cùng cẩn thận, khi nào thì xằng bậy a?
Mày liễu giương lên, đầu ngón tay đang điểm nhẹ chóp mũi liền lập tức nắm lấy mũi Cố Úc Diễm, thanh âm của Tần Thanh Miểu lộ ra một chút bất mãn, "Nói thật hay, chị cũng không phải là không biết xấu hổ nghen".
"Ách...hắc...hắc....". Ngượng ngùng cười, Cố Úc Diễm không để ý đến động tác Tần Thanh Miểu nắm mũi mình, một lần nữa đi qua ôm lấy cô, lại có chút không yên, "Miểu Miểu, hay là em không đi, vậy sẽ không làm chị mất mặt?"
"Ân hừ....". Người bị ôm xẹt qua một tia bất đắc dĩ, nhưng không nửa phần giãy giụa, nghe được vị khẩn trương trong lời nói của nàng, nâng tay xoa xoa vành tai nàng, "Không".
"Ờ".
"Nói lời vô nghĩa liền đi ra ngoài".
"Em không nói...."
"Ân hừ".
Trời chạng vạng, Cố Úc Diễm gọi điện cho Nguyễn Minh Kỳ, nói nàng tối nay qua lấy hành lý, sau đó ngồi vào ghế phụ của chiếc Porche trắng, lúc