"Tiểu Diễm, chị không phải để ý đến chuyện em và Tần Thanh Miểu đều là nữ nhân.....nhưng lúc trước cô ta nói với chị những lời đó, em đều đã quên sao?". Xoay người, rất lo lắng nhìn Cố Úc Diễm, Mục Hề Liên nhíu mi, đi đến bên người đang mang sắc mặt cực kỳ khó coi, nâng tay nhẹ vuốt đầu nàng, "Chị biết em còn thích cô ấy, nhưng mà.....nhân sinh, không thể chỉ để ý chuyện tình cảm...."
"Không phải, em....". Lăng lăng nhìn tỷ tỷ luôn yêu thương mình nhất đang đau lòng, Cố Úc Diễm cắn môi, nguyên bản vì chuyện hôm nay mà rất vui vẻ lập tức biến mất, lòng tràn đầy rối rắm, gục đầu xuống, "Liên tỷ tỷ, nếu chuyện của ca ca thật sự không phải là ngoài ý muốn, kia.....sẽ do ai làm?"
"Tiểu Diễm...". Thở dài, Mục Hề Liên lắc đầu, không trả lời nàng.
"Ca ca rốt cục lợi dụng Miểu Miểu chuyện gì đây?". Cũng không để ý đến nàng không trả lời mình, Cố Úc Diễm tự mình lầm bầm làu bàu, cúi đầu, hai tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt gát gao nhìn sàn nhà, thật lâu thật lâu sau, mới ngẩng đầu, khóe miệng miễn cưỡng cười cười, "Nói không chừng chỉ là chúng ta đoán mò, cũng không phải là phim truyền hình...."
Lẳng lặng nhìn Cố Úc Diễm rõ ràng là đang trốn tránh, Mục Hề Liên không nhiều lời nữa, lôi kéo tay nàng ngồi xuống giường với mình, "Này....trước hết mặc kệ, chị chỉ muốn nói với em, em phải nhớ kỹ ngày đó ở phòng bệnh Tần Thanh Miểu đã nói gì với chị....còn có sau đó cô ta.....cô ta đuổi em đi.....".
Nói xong, biểu tình Mục Hề Liên lại thận trọng hơn vài phần, "Em hiện tại có đường đi của em, nhưng đến lúc đó lại bị nàng khi dễ, vừa khóc hồ đồ, rồi làm điều xằng bậy như trước kia, chị tuyệt đối không muốn nhìn thấy nữa".
".....". Nàng quả thật có ý định của riêng minh, Mục Hề Liên cũng không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng phủ phủ hai má nàng, "Đã khuya, tắm rửa một cái rồi ngủ sớm một chút đi".
"Ân....".
Nhìn Mục Hề Liên đi ra ngoài, Cố Úc Diễm lập tức ngã vật ra giường, không có ý định đi tắm rửa.
Hiện nay thời tiết cũng không quá nóng nữa, vừa mới tắm rửa sạch sẽ ở chỗ Tần Thanh Miểu xong, tuy là một đường chậm rãi trở về, nhưng gió đêm mát mẻ không làm cho nàng ra một chút mồ hôi nào, lúc này đầu óc nàng thực loạn, rất muốn gọi điện hỏi Tần Thanh miểu rốt cuộc ca ca làm cái gì, nhưng mà.....
Nữ nhân kia vẫn sẽ không nói cho nàng, hơn nữa, các nàng cũng không nguyện ý ở trước mặt đối phương nhắc đến ca ca.
Nghĩ đến đây, Cố Úc Diễm lấy cái chăn ở trên đầu, nhưng trong đầu thì không ngừng hồ tưởng đến cảnh Tần Thanh Miểu từng uống rượu rồi ôm mình nỉ non tên ca ca, hơn nữa mình trên thực tế cũng cố gắng biến mình trở thành ca ca, cùng với chuyện.....đêm hôm ấy lúc cao trào lại ôm nàng rồi hô tên ca ca....
Tay nắm thành quyền dùng sức nện xuống giường, bật dậy, lấy tay quơ quơ nhìn đồng hồ, lại thả xuống, Cố Úc Diễm rầu rĩ đến tủ thay áo ngủ, tắt đèn rồi trực tiếp đi ngủ.
Nếu nghĩ nữa, nhật định sẽ càng thêm khổ sở.
Buổi sáng hôm sau, sau khi vào văn phòng, nhìn thấy Thương Mặc đã ngồi đấy, Cố Úc Diễm vội vàng chạy chậm qua, "Tổ trưởng, ngày hôm qua....".
Trong tay cầm hồ sơ, bên cạnh còn có một chén hồng trà, Thương Mặc bưng lên uống một ngụm, thấy Cố Úc Diễm đang vò đầu bứt tai, cười cười nói, "Để làm chi, tôi đã giúp em xin phép".
"Thực xin lỗi, tổ trưởng.....". Cúi đầu, tuy nói Thương Mặc hảo tâm xin phép cho mình, nhưng vẫn cảm thấy vì nhất thời xúc động mà quên báo Mục Hề Liên, hơn nữa còn quên luôn công việc là chuyện cực kỳ không đúng, Cố Úc Diễm thành thật thấp giọng tự kiểm điểm, "Nhất định lần sau tôi sẽ không như vậy nữa".
"Còn có lần sau?". Từ ngoài cửa bỗng dưng truyền đến thanh âm lạnh lùng trong trẻo, thân mình Cố Úc Diễm cứng đờ, thẳng thân mình xoay người nhìn nữ nhân đang cầm tư liệu tiến vào, ngượng ngùng nói, "Khoa trưởng...."
Liếc nàng một cái, phóng văn kiện trong tay lên trên bàn Thường Mặc, Triệu Mạt Thương nhíu mày, "Lần này là do tổ trưởng của cô bao che cho, không có lần sau".
"Dạ, tôi biết!". Trước mặt Triệu Mặt Thương nghiêm nghị dạ thưa, thân mình Cố Úc Diễm phải nói là thẳng tắp như cái giá móc áo ở đằng kia, nhìn Triệu Mạt Thương tao nhã xoay người ra ngoài, thiếu chút nữa phun ra một câu "Cung tiễn khoa trưởng".
"Khoa trưởng thực đáng sợ?". Thời gian làm việc kỳ thực vẫn chưa tới, hai người còn lại chưa đến, Thương Mặc không đứng đắn như ngày thường mà tươi cười, lúc này còn thích ý đến nỗi dựa lưng vào ghế, thực không hình tượng đem hai chân đặt lên ghế bên cạnh, "Sợ cô ấy đến như vậy?"
"Ách, không phải....". Vò đầu, Cố Úc Diễm cũng không biết hình dung cảm giác khi nhìn thấy Triệu Mạt Thương thế nào, có chút ngượng ngùng, "Nhìn thấy khoa trưởng thì nhịn không được mà khẩn trương..."
"Ha ha...". Thương Mặc trực tiếp cười ra tiếng, ánh mắt có chút xấu xa, khóe miệng cười tà làm Cố Úc Diễm chớp chớp mắt, có loại cảm giác kỳ dị, nhức đầu, cầm hồ sơ rồi chạy về vị trí của mình, mới vừa ngồi xuống, liền nghe được Thương Mặc mở miệng nói chuyện.
"Đúng