Editor: nhatientri
Beta: Phanh_97
"Em ....em em.....". Chợt nghe thấy Tần Thanh Miểu hỏi như vậy, Cố Úc Diễm lập tức trở nên kích động, nói chuyện cũng bắt đầu không trôi chảy, "Em không phải....em không phải anh trai..."
Khuôn mặt trắng nõn thoáng chốc đỏ bừng, vội vàng muốn nói cho Tần Thanh Miểu rằng mình tuyệt đối sẽ không làm chuyên có lỗi với cô, cánh tay theo bản năng càng dùng sức để cho nàng sát vào mình hơn, "Chị chị....chị tin tưởng em..."
Bất quá chỉ là một vấn đề nho nhỏ cũng đã làm cho Cố Úc Diễm gấp gáp đến độ ra một thân mồ hôi, tựa vào vai cô thì có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập binh binh trong lòng ngực nàng, một tay để lên môi nàng, Tần Thanh Miểu không tiếp tục vấn đề này nữa, mà dùng thanh âm nhu hòa khó có được tiếp tục nói, "Hai năm trước, ông ngoại cố ý để cho chị hiểu lầm, làm cho chị nghĩ tai nạn xe của anh em là do ông ấy dàn dựng".
Đầu đầy mồ hôi gấp rút tổ chức ngôn ngữ để làm cho Tần Thanh Miểu thật sự tin tưởng mình, lại nghe câu nói đó, Cố Úc DIễm lập tức trừng lớn mắt, cúi đầu nhìn Tần Thanh Miểu, khuôn mặt vừa mới đỏ bừng lập tức trở nên trắng bệch.
"Chị lúc ấy....quả thật là đã tin...". Không ngẩng đầu nhìn nhưng cũng biết sắc mặt người nọ bây giờ có bao nhiêu là khó coi, Tần Thanh Miểu từ lòng nàng đứng lên, hai tay vòng ngực chậm rãi bước vài bước về phía trước, nhìn ánh trăng nhộn nhạo dưới cái ao nhỏ, thanh âm có chút trầm thấp, "Sau đó mới biết được, người như ông ngoại, luôn khinh thường làm mấy chuyện như thế, thì làm sao có thể làm.....nói vậy, đơn giản chỉ là muốn chị thực sự hiểu lầm thôi..."
Dừng một chút, Tần Thanh Miểu cười tự giễu, "Có lẽ không phải là do ông ngoại cố ý, mà là chị hiểu lầm trước, ông mới.....thuận thế làm theo".
Cũng đứng lên theo, ngơ ngác nhìn thân ảnh đơn bạc chỉ cách mình vài bước chân, Cố Úc Diễm buông thõng hai tay, nắm lại thành quyền, trong đầu nhớ lại lời hoài nghi mà Mục Hề Liên đã từng nói với mình.
Mục Hề Liên hoài nghi người của Tần gia đã động thủ gây ra cái chết của anh, hôm nay Tần Thanh Miểu lại nhắc đến vị lão nhân đã mất, thiếu tướng nước cộng hòa, rồi một vị tư lệnh quan khu....Nếu thật sự là những người có quyền thế như vậy, muốn làm gì với anh, quả thật là dễ như trở bàn tay đi?
Ngay cả khi Tần Thanh Miểu nói ông ngoại của nàng là người khinh thường làm những việc như thế, tại một khắc này Cố Úc Diễm vẫn có cảm giác tâm loạn như ma.
Thở dài, xoay người tính nói với Cố Úc Diễm cái gì, đã thấy cặp mắt kia lóe ra do dự, Tần Thanh Miểu nao nao, lập tức hiểu được, đôi mắt trầm xuống, "Nếu như em nghi ngờ, có thể đi điều tra".
"Em....em...". Nghe thấy giọng nói của người kia lập tức hạ thấp nhiệt độ, Cố Úc Diễm bối rối, ngẩng đầu nhìn nữ nhân lạnh lùng kia sau khi nói xong thì đưa lưng về phía mình, nhất định là đã giận dỗi, há mồm, nhưng cuối cùng cũng không biết nói gì nữa.
Cứ như thế, vì vấn đề này, mối quan hệ giữa hai người vừa mới dịu đi một chút, bỗng chốc lại có nhiều bức tường ngăn cách.
Một đêm trôi qua, bảy giờ sáng, Tần Thanh Miểu bị Vu Tấn Lâm và Tần Mộ ép đi nghỉ ngơi, mà Cố Úc Diễm cũng vội vàng chạy về nhà rồi đi đến viện kiểm sát.
Trước khi đi còn nhìn nữ nhân nhắm mắt dưỡng thần ở trên giường, biết rõ nàng không có ngủ, nhưng không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể âm thầm hít hai tiếng ở trong lòng, rồi đi qua hôn lên trán nàng một cái, một cái ở sường mặt, sau đó im lặng xoay người ra ngoài.
Cửa phòng khép lại, Tần Thanh Miểu từ từ mở mắt ra, nâng tay xoa xoa vị trí mà mà môi Cố Úc Diễm mới hôn vào, hơi hơi nhíu mi, cắn môi, hơn nửa ngày, tựa hồ là tức giận hừ một tiếng, kéo chăn qua, nghiêng thân mình rồi nhắm mắt một lần nữa.
Ngồi ở văn phòng, hai mắt vô thần nhìn máy tính, một cỗ ủ rũ mạnh mẽ kéo đến, Cố Úc Diễm vội vàng cúi thấp người ngáp một cái, sau đó nâng tay xoa xoa mắt, tiếp tục làm việc.
"Bốp" một tiếng, có một cái gì vừa đập vào đầu nàng, làm cho nàng hơi chút thanh tỉnh, vừa nhấc đầu lên thì thấy khóe miệng Thương Mặc cười cười nhìn mình, "Chậc chậc, mười mấy lỗi chính tả...."
Quơ quơ đầu, nhìn vào máy tính, trong nháy mắt đỏ mặt, Cố Úc Diễm cúi đầu không dám nhìn Thương Mặc, "Tổ trưởng, thực xin lỗi...."
Đem văn kiện để lên bàn, Thương Mặc lắc đầu, "Thu thập đồ đạc, theo tôi đến trại giam".
"Nga nga, hảo....". Không ngừng gật đầu, luống cuống tay chân sửa lại lỗi chính tả, sau đó lưu lại, Cố Úc Diễm cầm văn kiện lên, nhìn Thương Mặc đứng ở cạnh cửa, vội vàng đuổi theo, bước đi còn có chút lảo đảo.
Nói đi cũng phải nói lại, ngày hôm qua tổ trưởng còn nói không phải là hôm nay nha, như thế nào bỗng nhiên lại thay đổi?
"Em hôm qua đã làm cái gì?". Tựa hồ trêu tức nhìn hai chân Cố Úc Diễm, Thương Mặc xấu xa cười cười, "Mệt thành như vậy".
"Em...". Há mồm muốn giải thích, nhưng không biết nói như thế nào, Cố Úc Diễm gục đầu xuống, ngượng ngùng, không nói nữa.
Thương Mặc cũng không bắt buộc nàng, nhún nhún vai, "Từ đây đến trụ sở