Sau khi ăn cơm xong, Vu Tấn Lâm liền bảo Cố Úc Diễm vào thư phòng, rồi đi vào trước, Tần Thanh Miểu thì giữ chặt tay nàng cười ôn nhu.
Nguyên bản tâm tình lại bắt đầu khẩn trương bỗng biến mất không còn tăm hơi, Cố Úc Diễm chớp chớp mắt, ngây ngốc nhìn Tần Thanh Miểu vài giây, trong đầu lóe qua một ý niệm kỳ quái, kỳ quái đến nỗi làm cho nàng nhịn không được mà cười ra tiếng.
Liếc một cái liền biết đứa bé này nhất định lại muốn nói cái gì, Tần Thanh Miểu trắng mắt oán trách nàng, tay nắm tay nàng cũng dần nới lỏng ra.
"Hắc hắc, nếu ngày em thi cao đẳng chị cũng cười một cái với em như vậy, nói không chừng em sẽ đậu luôn vào trường Hoa Bắc ấy chứ". Tiến đến bên tai Tần Thanh Miểu, đè thấp thanh âm nói, sau đó tựa hồ biết nàng sẽ tức giận nên bỏ lại một câu rồi chạy vào thư phòng của Vu Tấn Lâm
"Bộ dáng Miểu Miểu tức giận cũng rất đẹp".
Nhìn Cố Úc Diễm rõ ràng đã thoải mái rất nhiều tiến vào thư phòng, Tần Thanh Miểu lắc đầu, có chút buồn cười, "Ngu ngốc".
Ở bên cạnh, vợ Vu Tấn Lâm đều đem từng hành động nhỏ của hai người để vào trong mắt, lộ ra một nụ cười ôn nhu, khẽ chạm cánh tay Tần Thanh Miểu, làm vài động tác, Tần Thanh Miểu nhìn nhìn, cũng cười theo, "Ân, cháu biết rồi".
Một góc bên ngoài không khí rất hài hòa tốt đẹp, nhưng trong thư phòng lại có vẻ vô cùng nghiêm trọng.
Vu Tấn Lâm nhìn Cố Úc Diễm đang đứng trước bàn mở to con ngươi đen bóng nhìn mình, tùy ý cầm một quyển sách trên bàn rồi lật, giơ giơ cằm, "Ngồi đi".
Thành thật ngồi xuống giống như học sinh tiểu học khi nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm, Cố Úc Diễm nhìn Vu Tấn Lâm xem sách, không mở miệng, chỉ dám ngồi im.
Cũng không biết là qua bao lâu, một tờ lại một tờ được lật qua, biểu hiện của người đang lật sách cũng không giống như là đang xem sách, thẳng để khi quyển sách được lật xong, Vu Tân Lâm "Bộp" một tiếng đóng sách lại, ngẩng đầu nhìn Cố Úc Diễm, "Cô làm việc ở viện kiểm sát?"
"Ân, đúng vậy". Gật gật đầu, dù chỉ nói có mấy chữ này nhưng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, Cố Úc Diễm ngồi thẳng người, trong nháy mắt có cảm giác như mình đang ngồi ở văn phòng, mà trước mặt chính là khoa trưởng đại nhân nghiêm túc Triệu Mạt Thương.
"Cô và Thanh Miểu có quan hệ như vậy, nếu như bị người ở viện kiểm sát biết, tiền đồ của cô có thể bị hủy hoại". Ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn, Vu Tấn Lâm cười như không cười nhìn Cố Úc Diễm, trong thời khắc này, Cố Úc Diễm thật sự cảm thấy Tần Thanh Miểu rất giống người cậu của mình, đặc biệt là lúc sử dụng vẻ mặt này.
Trầm mặc, trong đầu chuẩn bị lời nói, suy nghĩ rất nhiều nhưng chung quy cũng không nói ra, Cố Úc Diễm chỉ nói đúng một câu:
"Vô luận là như thế nào, cô ấy quan trọng nhất".
"Không để ý đến chức vụ kiểm sát trưởng?" Vẫn duy trì vẻ mặt như trước nhìn Cố Úc Diễm, đối với câu trả lời của nàng hình như không để ý chút nào, Vu Tấn Lâm tiếp tục nói, "Kiểm sát trưởng, cũng không phải là một chức vụ dễ dàng, cô hẳn là rất vất vả để vượt qua kỳ khảo sát nhân viên công vụ?"
Gật Gật đầu, lại lắc, Cố Úc Diễm vẫn bướng bỉnh nhìn ông, "Miểu Miểu quan trọng hơn".
"Ha ha....". Vu Tấn Lâm cười, nhưng trong mắt không có nửa điểm ý cười, "Nói rất êm tai".
Đôi mày sắc nhăn lại, nam tử hiên ngang uy vũ trong bộ quân phục, Cố úc Diễm cắn môi,lát sau cất tiếng "Làm thế nào để cháu chứng minh? Từ chức sao?"
"Cái đó không cần". Khoát tay, Vu Tấn Lâm dựa ra sau, hai chân không có hình tượng gác lên bàn, "Nếu ta bức cô từ chức, Thanh Miểu lại không tìm ta tính sổ, thì Tiểu Nhu nhà ta cũng tìm ta khắp nơi để tính sổ".
Nghe ông ta nói như vậy, Cố Úc Diễm không những không nhẹ nhàng thở ra, mà còn rối rắm hơn, nửa ngày không nói lời nào.
"Ta cũng không muốn kiểm tra cô cái gì". Hai tay ôm ngực tìm tư thế thoải mái dựa vào ghế, Vu Tấn Lâm nhíu đôi mày kiếm nhìn Cố Úc Diễm, "cô nên biết, hai năm nay Thanh Miểu đã phải trả giá bao nhiêu, ta tạm thời cho phép, cũng là báo đáp cho hai năm nỗ lực của nó...."
Kinh ngạc nhìn Vu Tấn Lâm, mày Cố Úc Diễm nhăn càng chặt, rõ ràng nghe được khẩu khí uy hiếp trong lời nói, nhưng một chút khí lực đều không dùng, trầm mặc trong chốc lát, mở miệng hỏi, "Cô ấy....làm....đã làm gì?"
Hỏi câu này, cũng không phải là muốn chứng thực Tần Thanh Miểu có bao nhiêu để ý đến nàng, cũng không phải là muốn kiểm chứng nàng đã vì mình trả giá bao nhiều, Cố Úc Diễm chỉ đơn thuần muốn biết, Tần Thanh Miểu đã vì mình mà chịu bao nhiêu ủy khuất,vì mình mà đau lòng thế nào khi luôn ngụy trang trong bộ dạng cường thế khi đối đãi với mọi người.
Mày kiếm chợt tắt, không nghĩ tới Cố Úc Diễm sẽ hỏi như thế, Vu Tấn Lâm nhìn chằm chằm nàng vài giây, lập tức hiểu được dụng ý của câu hỏi này, biểu tình ngưng lại, tiếp theo là thở dài, quay đầu, "Cụ thể, ta cùng không biết".
Dừng một chút, giống như cầm trong tay thứ nọ không thấy thoải mái, nên tùy ý vứt quyển sách lên trên bàn, "Hai năm trước, lão gia tử có thể uy hiếp Thanh Miểu, có thể phái người bảo vệ nó nhưng thực chất là giám sát nó, có thể lấy vấn đề sinh tử của cô để uy hiếp nó...hai năm sau, nếu ông ấy vẫn còn sống, chỉ sợ là không hề mất đi hiệu quả...."
Lông mi run rẩy vài cái, Cố Úc Diễm hạ mắt nhìn sàn, nghĩ đến bộ dáng khổ sở của tần Thanh Miểu sau khi uống rượu