"Ngô...". Chu chu miệng. tuy rằng biết rõ nữ nhân kia là mạh miệng ngạo kiều, Cố Úc Diễm vẫn thấy có chút chưa đủ, kéo dài thanh âm, "Miểu Miểu.....Nói lời thật đi...."
Mày liễu giương lên, thanh âm Tần Thanh Miểu hết sức lãnh đạm, "Tôi là nói lời thật".
"Hảo hảo hảo.....". Hiểu được phỏng chừng không thể nghe được lời này phát ra từ miệng Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm cũng không dây dưa nữa, nhìn cửa sổ hành lang sát đất, trầm mặc trong chốc lát, "Miểu Miểu, bây giờ chị đang làm gì?".
"Xem tin tức". Ngữ khí lạnh nhạt nói xong, Tần Thanh Miểu giương mắt nhìn TV, lại phát hiện trên TV là một bộ phim truyền hình thực không có dinh dưỡng, ngẩn ra, nhấn điều khiển đổi kênh.
"Nga....". Nhức đầu, vừa muốn tiếp tục nói thêm gì, lại nhìn thấy một đồng nghiệp phòng khác đang đi tới chỗ này, lại còn gọi tên mình, Cố Úc Diễm lên tiếng, Tần Thanh Miểu ở đầu dây bên này cũng nghe thấy, không có nửa phần chần chờ, "Không có chuyện gì nữa thì cúp máy đi".
"Ân....". Ngoan ngoãn đáp lại một câu, cảm giác được nàng đã buông điện thoại, Cố Úc Diễm liền vội vàng gọi một tiếng, "Chờ một chút!".
"Ân?".
"Chị....chị nhớ phải ăn cơm nga". Không để ý đến ánh mắt bát quái của động nghiệp cách đó không xa, Cố Úc Diễm ửng đỏ nghiêm mặt, "Còn nữa, uống ít rượu".
"...Đã biết". Nhẹ giọng đáp ứng một câu, ánh mắt Tần Thanh Miểu thẳng tắp nhìn TV, nghe tiếng hít thở ở đầu bên kia, lại nhẹ nhàng nói, "Em cũng vậy, ở bên ngoài ngoan ngoãn, đừng suy nghĩ lung tung!".
"Dạ!". Rốt cục lúc này mới nghe được ngữ khí ôn nhu, Cố Úc Diễm cười mị mắt, "Miểu Miểu cũng thế, ngoan ngoãn!".
"Ân hừ". Tần Thanh Miểu hừ một tiếng, "Trước cứ như vậy".
Cứ như thế, sau khi nói xong câu đó thì lập tức cúp điện thoại. Cũng không tính dây dưa gì nữa, thái độ của Tần Thanh Miểu vẫn luôn lãnh đạm như thế, nhưng Cố Úc Diễm biết rõ kỳ thực nàng cũng rất nhớ mình.
"Gọi điện thoại cho bạn trai để báo bình an sao?". Lúc này thì đồng nghiệp cũng đã chạy tới bên người ngàng, cười cười vỗ bả vai nàng, "Tôi chỉ đi ngang qua thôi, cô cứ tiếp tục đi".
"Khụ....". Mặt lại hồng lên, Cố Úc Diễm có chút ngượng ngùng, "Gọi xong rồi...."
"Ha ha...".
Đến lúc Cố Úc Diễm trở về phòng, phát hiện Thương Mặc không có ở đây, đi vào sắp xếp hành lý, ngồi ở bên giường, nhìn ảnh chụp Tần Thanh Miểu trên di động mà nhịn không được liền bắt đầu ngẩn người.
Ngày đó tâm trạng của Thương Mặc tựa hồ không tốt lắm, bộ dáng cợt nhã không đứng đắn cũng đã thu liễm đi rất nhiều.
Sáng sớm hôm sau liền bắt đầu huấn luyện, nhóm kiểm sát từ các địa phương đoan chính ngồi nghe giảng bài, ước chừng khoảng hai canh giờ sau liền tan ra, đến lúc tự do đi lại.
Đứng ở ngã tư đường xa lạ, Cố Úc Diễm nhìn tới nhìn lui dòng xe cộ, nghĩ đến lúc này Tần Thanh Miểu đang bận rộn ở công ty, mà bên người mình còn có một Thương Mặc, nên không thể gọi điện thoại cho nữ nhân làm cho nàng thực tưởng niệm kia.
"Dạ? Con quay a!". Hai người địa tới đi lui mấy con đường, thấy có một vị lãn nhân đang cầm con quay xoay tròn trên dây thừng cách đó không xa, Thương Mặc vừa liếc thấy, thù lập tức bước hai ba bước dài chạy qua, "Đã lâu rồi không thấy lại thứ này".
"Ách". Quýnh lên, lần đầu tiên thấy được bộ dáng hưng phấn như vậy của Thương Mặc, Cố Úc Diễm theo sau, nhìn nàng không chút do dự mua hai cái, có chút buồn bực, nhưng cũng không thể không biết xấu hổ mà hỏi nhiều.
Sau khi mua con quay, thì tiếp tục đi dạo, Thương mặc lại càng hứng trí dào dạt mà mua thật nhiều thứ, trong đó có một ít trang sức mỹ nghệ, còn có một ít đồ chơi đặc sản, mà Cố Úc Diễm thì ở gian hàng cầm một cây trâm mang theo hương vị cổ trang lên xem.
Nghĩ đến Tần Thanh Miểu luôn một thân tây trang giày da gài trâm trên tóc, nhìn cây trâm trong tay mà nhìn không được bật cười.
"Vui vẻ đến như vậy?". Sau khi chủ quán gói gém đồ đạc cho Thương Mặc xong thì rất có thâm ý liếc nhìn Cố Úc Diễm một cái, "Nữ hài tử đương nhiên là thích đeo trang sức".
"A? Không phải cho tôi mang". Sửng sốt, tiếp theo đáp theo bản năng, ánh mắt chống lại hai trong mắt của Thương Mặc, trong lòng cả kinh, Cố Úc Diễm lập tức dưa cây trâm lại cho chủ quán, không nói thêm gì nữa.
Hai ngày này trôi qua rất nhanh, vượt qua thời gian huấn luyện rồi đi dạo phố nói chuyện phiếm với đồng nghiệp rồi ngẫu nhiên trốn ở một góc gọi điện cho Tần Thanh Miểu, mãi cho đến buổi tối ngày hôm sau sau khi huấn luyện xong, Cố Úc Diễ sau khi tắm xong thì ngồi ở trên giường sấy tóc, nghĩ đến một hai ngày nữa là có thể trở về, nhịn không được lộ ra nụ cười tươi.
"Ngày mai chính là ngày huấn luyện cuối cùng nga". Nhì thấy bộ dáng nhàn nhã của Cố Úc Diễm từ phòng tắm ra, Thương Mặc ở một bên lau tóc nói, "Sau ngày hôm đó thì tập trung lại đi ra ngoài chơi một ngày".
Lại nói tiếp, nàng và Cố Úc Diễm không thể lề cận người thích nên không muốn đi, nhưng nhưng người khác kỳ thật đại đa số thời điểm vẫn đem chuyến công tác này biến thành kỳ nghỉ đầy hưởng thụ.
"Ân....". Dù sao Thương Mặc cũng là thủ trưởng của mình, Cố Úc Diễm ngồi dậy đưa thân mình dựa vào đầu giường, gật gật đầu, nhịn không được mở miệng, "Tổ trưởng, ngày hôm đó, nhất định phải đi sao?"
Tự hồ