"Mắt đang nhìn ở đâu đấy!". Thương Mặc tức giận nhìn bộ dáng Cố Úc Diễm đang ngây người nhìn chằm chằm cổ áo Triệu Mạt Thương, thanh âm cũng cao hơn vài phần, làm cho người đang thất thần ở kia có chút giật mình run cả người, vội vàng thu hồi tầm mắt, trong lòng lại đoán tới đoán lui thêm vài phần.
"Tiểu....Mặc!". Thấy Cố Úc Diễm vội vàng thu hồi tầm mắt về nhìn trung tâm lỗ mũi của mình, một bộ dáng không dám nhìn thẳng Thương Mặc, Triệu Mạt Thương không khỏi oán trách Thương Mặc một cái, lại thấy nàng đang bĩu môi với mình, không khỏi buồn cười một trận, trắng mắt liếc nàng một cái, sau đó cầm lấy đơn từ chức của Cố Úc Diễm liếc qua vài lần, thần sắc nghiêm chỉnh, "Tiểu Cố, em thật sự muốn từ chức?"
"Ân!". Giờ phút này đối với Cố Úc Diễm mà nói, hình như không thể biết vì sao Thương Mặc lại tức giận, cũng không hiểu vì sao trên cổ Triệu Mạt Thương lại có một vết hồng ngân đầy ái muội, nghe được nữ nhân ngồi ở say bàn công tác nghiêm túc hỏi, cũng điều chỉnh lại vẻ mặt, "Tôi sẽ không chia tay Miểu Miểu".
"Nga?". Khó khi lộ ra một nụ cười tươi, đầu ngón tay Triệu Mạt Thương khẩy khẩy tờ đơn mỏng manh hai cái, "Tiểu Cố, thật sự không cần suy nghĩ thêm sao? Mới chỉ có một buổi chiều thôi a".
Vẻ mặt kiên định lắc đầu, rồi lại ngẩng đầu lên kiên định đối diện với Triệu Mạt Thương, thanh âm Cố Úc Diễm cũng không còn mềm nhũn nữa, "Khoa trưởng, căn bản không cần phải suy nghĩ nữa, tôi đã chuẩn bị từ chức từ giữa trưa".
"Ha ha.....". Vẻ tươi cười trên mặt càng đậm hơn, Triệu Mạt Thương ại cầm đơn từ chức lên qua loa liếc qua vài lần, rồi thả xuống, "Nhận lại đi, Tiểu Cố".
"Hả?". Giật mình, nhìn khóe miệng nhợt nhạt cười của nữ nhân kia, Cố Úc Diễm có chút không rõ, nhưng Thương Mặc ở bên cạnh đã trực tiếp cầm tờ đơn lên, giơ giơ cằm về phía nàng, "Chúng tôi cần phải bàn bạc lại, em trở về chờ tin xấu đi".
"Tiểu Mặc~~~". Một giọng nói quyến rũ bất chợt vang lên, Cố Úc Diễm trừng lớn mắt quay đầu về phía Triệu Mạt Thương, đã thấy nàng trưng ra một nụ cười xán lạn đối với Thương Mặc, "Thật sự còn muốn ban bạc thêm một lần nữa sao?"
Ngô? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Buồn bực nhìn khoa trưởng đại nhân ngày thường nghiêm túc bây giờ cười với Thương Mặc đến mị hoặc, Cổ Úc Diễm cảm thấy mình như đang nằm mơ, nhưng ngay sau đó thì nhìn thấy Thương Mặc phóng tờ đơn đến trước mắt mình, hạ miệng, "Cầm về đi".
"Hả?"
"Hả cái quỷ a, cầm lại đi!". Trừng mắt liếc nàng một cái, Thương Mặc trực tiếp cầm tờ giấy mỏng manh đập vào đầu Cố Úc Diễm, nghĩ nghĩ lại thì cảm thấy cũng không thể đau, liếc mắt lên đống hồ sơ trên bàn, cầm lấy, gom cả tất cả lại cùng nhau, gỡ lên đầu Cố Úc Diễm, "Còn cái này nũa, cầm lấy đi, ngày mai nhớ đem lên cho tôi duyệt một lần, rồi đưa đến cục công an".
"Tổ....tổ trưởng...". Há mồm, nhìn Thương Mặc vẫn đang trưng ra vẻ mặt khó chịu với mình, Cố Úc Diễm nâng tay sờ sờ đầu bị gõ có chút đau, tiếp nhận giấy tờ nàng đưa qua, "Vậy....tôi đây..."
"Tiểu Cố, trở về đi". Liếc Thương Mặc một cái , vẻ tươi cười của Triệu Mạt Thương vẫn chưa giảm, một tay chống cằm, một cấy cầm lấy cây bút ở trên bàn xoay, "Chuyện này chỉ đến đây thôi, đừng nghĩ nữa".
"Nhưng...nhưng mà...". Trong lòng vui vẻ, nhịn không được xiết chặt đồ vật trong tay, rồi lại nghĩ đến cái gì đó, nhăn mi lại, Cố Úc Diễm nhìn về phía Triệu Mạt Thương, "khoa trưởng, nếu như để cho người khác biết được rồi truyền ra ngoài, thì không phải chị và tổ trưởng sẽ bị tôi liên lụy đến sao?"
"Liên lụy cái đầu em, cứ về nhà đi, đi tìm Tần Thanh Miểu nhà em đi!". Không đợi Triệu Mạt Thương đáp lại, Thương Mặc đã trực tiếp ngắt lời Cố Úc Diễm, còn giơ giơ cằm về phía nàng, "Mau!"
Chớp chớp mắt, nhìn Triệu Mạt Thương cười đến quyến rũ, lại nhìn sang Thương Mặc, trong đầu có chút hỗn loạn, Cố Úc Diễm đứng ngốc ở đó, qua một hồi lâu mới há miệng thở dốc, lại muốn nói cái gì, Triệu Mạt Thương đã lập tức nâng tay ý bảo dừng lại, sau đó thu lại nụ cười, trở về bộ dáng đứng đắn khi giải quyết việc công, "Tiểu Cố, tôi đương nhiên sẽ bảo về tốt cấp dưới của tôi......Vấn đề riêng tư, chỉ cần không để ảnh hưởng đến công việc, thì không quan hệ gì".
"Khoa trưởng....". Úc này Cố Úc Diễm xem như hiểu được, cư nhiên mình lại rối rắm vấn đề này một hồi lâu, Triệu Mạt Thương đối đãi như vậy, nhưng lại nghĩ đến bộ dáng kẻ xướng người họa của hai người trưa nay, thì có chút mơ hồ.
"Được rồi, em trở về đi". Thấy vẻ mặt mơ hồ của nàng, Triệu Mạt Thương cũng không nói thêm gì nữa, đứng dậy vòng qua bàn làm việc đến đằng trước, Cố Úc Diễm thấy nàng và Thương Mặc đều có ý như vậy, thì cũng không dám ở lại lâu hơn, gật gật đầu với hai người rồi rời khỏi văn phòng.
Nhìn cửa phòng được khép lại, rốt cục Triệu Mạt Thương cũng nhịn không được cười nhẹ ra, trực tiếp đi đến trước mặt Thương Mặc đang ngồi giận giữ, kéo kéo cái mũi nàng, "Sao lại tức giận? Thương thiếu chủ, làm gì mà để ý đến như vậy a?"
"Ô....". Trực tiếp ôm Triệu Mạt Thương ngồi lên đùi mình, Thương Mặc chôn đầu chỗ cần cổ nàng, "Chẳng lẽ chị không khó chịu sao? Em xém chút nữa đã phát điên lên...."
"Ai bảo em cố tình làm khó xử Tiểu Cố". Mặc nàng ôm mình, môi lại nhẹ nhàng hoạt động trên da thịt mình, đầu ngón tay Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng gõ lên lưng Thương Mặc, nhu hòa nói, "Nếu em không gây sự, thì em ấy sẽ đến đây nộp đơn từ chức sao?"
"Ô ô ô.....". Tiếp tục ô ô hai tiếng, hai tay ôm eo nhỏ của Triệu Mật Thương bắt đầu không an phận tháo ra nút thắt áo sơ mi của nàng, Thương Mặc nâng mặt lên, tiến đến bên vành tai nàng rồi ngậm vào, thanh âm mơ mơ hồ hồ, "Mặc kệ, chúng