Tây uyển, thái tử phủ.
Màn đêm nặng nề buông xuống. Lưu Liên Thành một mình cầm bầu rượu ngồi bên bàn đá trước cửa phòng, ngửa đầu một hơi hết bầu rượu. Đã thật lâu rồi hắn không uống nhiều như vậy. Lòng hắn đang rối bời, đến mức hắn căn bản không thể suy nghĩ cho thông suốt mà chỉ có thể mượn cảm giác say để lừa dối bản thân. Trận tuyết đầu tiên trong thành Trường An chậm rãi rơi xuống. Từng bông, lại từng bông rơi xuống hàng mi dài, theo từng cái chớp mắt mà rơi lên hai bên má ửng đỏ, tức thì tan thành hơi nước khiến khuôn mặt vốn tinh xảo dưới trời tuyết ngập trời càng trở nên trong suốt.
Trường kiếm xé ngang bầu không khí tĩnh mịch, vun vút trong gió, phiếm ra luồng sáng trắng. Thân kiếm như du long uốn lượn, cuồn cuộn, sục sôi. Kiếm giơ lên, như chớp giật, lạc điệp phân băng* [lá rụng, tuyết bay tán loạn].
Lưu Liên Thành, hiện tại, ngươi không muốn giết hắn sao? Vì sao vậy? Hắn cứu ngươi vài lần ngươi liền không muốn hạ thủ? Lời thề son sắt trước kia của ngươi đi đâu rồi? Ngươi muốn làm Tam Nương đã khuất phải thất vọng sao?
Hơi thở hỗn loạn, hai tròng mắt đỏ ngầu, bước chân cùng kiếm chiêu dần trở nên lộn xộn.
Lúc này, trong không khí đột nhiên truyền đến một tia khác thường. Một chiếc phi tiêu trắng sáng trong phút chốc được phi tới bên này. Tuy rằng đang ngà ngà say, hắn vẫn cảm nhận được uy hiếp trước một khắc, khó khăn nghiêng đầu, nghiêng người tránh. Người tới lăng không xuống, một kiếm hướng ngực hắn đâm tới. Ngả thân về sau, hắn giơ kiếm trên tay phải lên chắn, tay trái âm thầm thúc nội lực, chưởng phong đánh về phía đối phương.
Mà người nọ chỉ trong nháy mắt cũng đã nhanh chóng lui về phía sau, cầm kiếm trạm định* [cầm kiếm trụ lại].
"Ai?" Dù hiện tại Lưu Liên Thành có bảy, tám phần say, ánh mắt cũng không thanh minh như lúc thường, nhưng sau mấy chiêu vừa rồi, hắn không khỏi cảm thấy đối phương rất thông thuộc các chiêu thức võ công của mình.
Người nọ một thân y phục dạ hành, dáng người tinh tế, ánh mắt sắc bén, trong mắt lộ ra cỗ anh khí, mái tóc đen tuyền búi cao. Hắn thấy thân hình người nọ có chút quen thuộc. Sau đó, trong gió, hắn nghe người nọ nói, thanh âm sắc bén, trong trẻo, "Lưu Liên Thành, người làm vậy... không sợ khiến ta thất vọng sao?"
Tam Nương?!
Nhãn thần đình trệ. Hắn muốn đến gần để nhìn cho rõ hơn mọt chút, nhưng người nọ lại điểm nhẹ mũi chân, nhảy lên trên mái hiên, chạy ra phía ngoài phủ.
"Chờ chút!" Hắn cũng không kịp nghĩ có phải kế hay không liền trực tiếp đuổi theo.
Thiên Kiều các, phía Tây thành.
Khi hắn đuổi bóng đen kia tới nơi này liền mất dấu. Lưu Liên Thành liếc mắt nhìn đám người trai gái đang đi ra đi vào trong khu nhà, hơi nhíu mày. Thanh lâu?
Lúc này, một nữ nhân trang điểm xinh đẹp, ra dáng tú bà, đi tới, "Vị đại gia, thỉnh vào trong a! Các cô nương trong Thiên Kiều các chúng ta chính là tốt nhất trong toàn thành Trường An a!"
Liên Thành bị tú bà lôi lôi kéo kéo dẫn đi dọc hành lang. Trên đường đi, hắn bị từng cơn gió lạnh thổi qua khiến men say đã bay đi vài phần. Vì sao giọng nói vừa rồi nghe lại quen thuộc như vậy? Đúng là Tam Nương sao? Nếu người đó không phải Tam Nương, người nọ sao lại biết thân phận của mình?
Đi vào đại sảnh, hắn giương mắt tìm kiếm. Đột nhiên, hắn lại thấy thân ảnh vận hắc phục kia vụt qua hành lang lầu hai, bất chấp tiếng kinh hô của tú bà bên cạnh, Liên Thành liền phi thân nhảy lên lầu, đuổi theo.
Lầu hai của Thiên Kiều các là một hành lang dài, quanh co. Liên Thành đuổi theo người nọ đến chỗ rẽ phía Đông của hành lang liền không thấy bóng người nọ nữa. Cuối hành lang là một gian sương phòng. Liên Thành đẩy cửa vào...... Người luôn quanh quẩn trong lòng hắn nửa năm qua cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt hắn.
"Tam Nương......"
Lưu Liên Thành không thể tin vào mắt mình, giọng nói hơi run lên, chậm rãi đi về phía người nọ. Mà người con gái thanh lệ kia vẫn ngồi cạnh bàn, khóe miệng hơi cong lên, chớp chớp mắt nhìn vẻ mặt ngây ngẩn của hắn. Tất cả đều quen thuộc như vậy...
"Thật là nàng sao...... Tam Nương?"
Nhưng mà, một khắc khi hắn tới bên người nọ, nhãn thần đối phương chợt biến đổi, bất ngờ vung tay, tạt một đoàn khói trắng về phía hắn khiến hắn không kịp phản ứng. Lúc này, người ngồi cạnh bàn nhảy đến bên hắn, kiếm phong hướng thẳng cổ Liên Thành. Hắn vội lùi về sau vài bước, huy kiếm đỡ, lại thấy ngực bị kiềm hãm, cả người lập tức mềm mại vô lực, thuận thế dựa vào vách tường phía sau.
"Hóa công tán?"
"Phải." Người vốn mang vóc dáng của nữ nhân kia lại phát ra giọng của nam nhân, "Sư đệ, đã lâu không gặp." Lập tức, gương mặt kề sát Liên Thành liền rách ra, một tiếng thét vang, vóc dáng mảnh khảnh liền biến thành bộ dáng nam tử khôi ngô.
Lưu Liên Thành ngẩn ra, mắt tối sầm lại, lạnh lùng nói, "Mạnh Kì Hữu."
Đối phương cười tà độc, chậm rãi đến trước mặt hắn. Đầu ngón tay đối phương điểm nhẹ cổ tay Liên Thành, bội kiếm tùy thân liền leng keng rơi xuống.
"Trời cao thật không có mắt. Ngươi cư nhiên còn sống."
"Ha hả, ngươi còn sống, vì gì ta không thể?"
Lưu Liên Thành hung hăng nhổ hắn một ngụm, giương mắt trừng hắn, nói, "Hừ, giết thầy đoạt kiếm, đồ súc sinh mất trí!"
Mạnh Kì Hữu nghe vậy khóe miệng lại cong lên, chẳng hề để ý đến vẻ mặt của đối phương, "Chính là lão già ấy là người gieo gió gặt báo. Bởi lão không chịu truyền Uyên Hồng kiếm cho ta. Chính ta mới là đại sư huynh!"
"Sư phó sớm nói ngươi tâm thuật bất chính nên mới không truyền cho ngươi."
"Phi!" Mạnh Kì Hữu kéo tóc Liên Thành, khiến hắn phải ngửa mặt đối mặt mình, hung dữ nói, "Lưu Liên Thành, bất quá bộ dáng của ngươi chỉ là đẹp chút thôi, vì sao mọi người đều thích ngươi như vậy? Sư phó, Tam Nương thì thôi đi. Cớ
sao liền ngay cả Phức Nhã cũng thích ngươi!"
"Ngươi nói gì?" Lưu Liên Thành lại ngẩn ra. Vì sao hắn lại biết Phức Nhã?
Nhìn biểu tình nghi hoặc trên mặt hắn, Mạnh Kì Hữu một tay chậm rãi lại giật tóc hắn, một tay mân mê khuôn mặt hắn, chậm rãi lướt qua mũi hắn, môi hắn. Loại đụng chạm này khiến Liên Thành thấy ghê tởm.
"Sáu năm trước, ta vốn đã đề xuất việc kết hôn cùng Phức Nhã với Sở vương nhưng bị hắn cự tuyệt. Sau mới biết, khi Phức Nhã tình cờ thấy ngươi ở Lê Yên các liền nhất kiến khuynh tâm* [vừa gặp đã yêu]. Vậy mà, ba năm trước, ngươi cưới nàng, rồi lại không cần nàng. Đến tận hôm nay, ngươi vẫn chỉ một lòng nhớ thương Yến Tam Nương." Khóe môi người nọ tiến đến bên tai Liên THành, hơi thở nóng ấm phả vào tai, "Ngươi còn không biết nàng yêu ngươi đi."
Cả người Lưu Liên Thành liền cứng đờ. Nhãn thần cũng ngưng trệ. Hắn cứ nghĩ hắn hiểu người con gái luôn mỉm cười ấm áp kia. Ra là, hắn chẳng hiểu gì cả.
"Cho nên ta nói, Lưu Liên Thành ngươi dựa vào gì mà được nhiều người chiếu cố đến vậy? Phức Nhã vì ngươi mà chết. Ngươi lại căn bản không để nàng yên tâm. Mà hiện tại, ta sợ ngươi cũng đã quên mất Yến Tam Nương rồi?"
"Ngươi nói gì?"
Vì trong người có sẵn men rượu nên Hóa công tán thấm vào máu càng nhanh khiến tứ chi Liên Thành hiện giờ không đề được chút khí lực nào, mặc cho ngón tay thon dài của Mạnh Kỳ Hữu lướt qua má hắn, cổ hắn, rồi chậm rãi xuống phía dưới. Bàn tay nọ lúc này đã thâm nhập qua vạt áo. Trên da truyền đến một cảm giác kì lạ khiến Liên Thành không khỏi thấy một trận ghê tởm, toàn thân không ức chế được mà run lên.
"Lưu Liên Thành, ra là ngươi thích nam nhân a. Chả trách...... Tam Nương vì ngươi mà chết. Ngươi lại có thể cùng người đã giày xéo nàng ta ta chàng chàng thật vui vẻ dưới ánh trăng. Ngươi làm vậy, hỏi nàng sao có thể yên lòng dưới suối vàng a."
Lưu Liên Thành ngẩng đầu nhìn Mạnh Kì Hữu. Chuyện sáu năm trước, hắn chưa từng nói với bất kỳ ai, sao đối phương lại biết?
Nam nhân tà mị nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Liên Thành, cười đến quỷ dị, môi ghé sát vành tai đối phương, đầu lưỡi vươn ra hung hăng liếm vào da thịt nhẵn nhụi, trắng nõn kia, sau đó, nói nhỏ, "Bây giờ ta có nói với ngươi cũng không sao. Năm đó, Hoặc hương chính là ta đưa cho Lưu Liên Hi. Vì ta hận ngươi, hận ngươi dễ dàng có được trái tim của Phức Nhã. Chỉ là, ta không nghĩ..... người Vũ Văn Thác điên loan đảo phượng chính là Tam Nương."
Lưu Liên Thành chán ghét quay đầu, muốn bảo trì khoảng cách với Mạnh Kì Hữu. Tiếc là, hắn không thể dùng lực, ngược lại, lại bị đối phương dễ dàng nắm tay giật lại, áp thật mạnh vào tường ở phía sau, "Lúc ấy, ta đã cảm thấy lạ. Đột nhiên, Tam Nương theo ngươi trở về từ Phiên Vũ liền bảo trì khoảng cách. Cho đến hôm ta nghe trộm được trong hành lang....."
"Ngươi......"
"Hừ, Lưu Liên Thành, nếu ta đổi là ngươi, ta đã sớm đem tên Vũ Văn Thác kia băm thành trăm mảnh. Không ngờ, hiện giờ ngươi còn có thể ủy thân cho hắn." Nói xong, đột nhiên Mạnh Kì Hữu hung hăng xé mở quần áo của hắn, xoa lên bờ ngực da thịt mịn màng như tơ lụa, tấm tắc khen, "Khối thân thể này thực đẹp. Khó trách khiến nhiều nam nhân phải nhớ thương như vậy."
"Câm mồm!"
"Lưu Liên Thành......" Ánh mắt Mạnh Kì Hữu đột nhiên trầm xuống, hung hăng nâng cằm Liên Thành, "Kỳ thật ngươi rất hận Vũ Văn Thác đi. Để ta báo thù giúp ngươi."
Cái gì?! Lưu Liên Thành thấy trong một khắc, thân thể hắn bị Mạnh Kì Hữu ôm lấy. Sau đó, đối phương bế hắn vào phía phòng trong, hung hăng ném vào trên giường gỗ đàn mộc, cúi đầu cười đen tối, "Ngươi nói, nếu ta để hắn tận mắt thấy người hắn yêu nhất bị người khác đạp hư sẽ cảm thấy thế nào?" Nhìn thần tình không thể tin trên mặt Liên Thành, Mạnh Kì Hữu lại cúi đầu nói thêm một câu, "Có phải cũng sẽ giống ngươi năm đó?"
Nửa đêm, Vũ Văn Thác đứng bên ngoài căn phòng trống trong Tây uyển, nhìn bầu rượu đổ nghiêng ngả trên bàn đá có chút thất thần. Lúc này, một gã nội thị đến gần, bẩm báo, "Điện hạ, bên ngoài có người đưa tới một phong thơ."
Mở thư, sắc mặt Vũ Văn Thác lộ vẻ ngưng trọng.