*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.* Bên nhau nơi chân trời
Linh Lăng. Ngày bảy tháng bảy.
Lại đến lễ Khất Xảo* [lễ cầu Chức Nữ] hàng năm. Lưu Liên Thành một mình đứng trên đầu cầu Thanh Hà. Trên đường, nam thanh nữ tú hai má ửng hồng, y phục mỹ lệ, tinh tế qua lại tấp nập. Hàng dương liễu bên bờ đê kêu xào xạc trong gió. Linh Lăng tuy là vùng đất trọng yếu nơi biên thuỳ nhưng náo nhiệt không kém thành Trường An, lại có thêm khí tức dịu dàng đặc trưng của Giang Nam.
Trên tay cầm lá xăm nhân duyên đỏ thắm, nhìn nhìn chữ viết trên đó, hẳn lá xăm này đến từ Ngọc Phật tự phía Đông cầu Thanh Hà, miếu cầu nhân duyên linh nhất quận Linh Lăng. Lúc này, chủ thể đang ngắm nhìn cây bồ đề lưỡng tính, cành lá sum xuê tương giao, gốc tương liên, gắn bó quấn quýt không rời, trên cây treo đầy tín vật, xanh xanh đỏ đỏ.
Mấy hôm trước, Lưu Liên Thành tìm thấy lá xăm này trên người tên thám báo kia. Ngày bảy hàng tháng hẹn nhau bên cầu Thanh Hà... Lưu Liên Thành ngẩng đầu nhìn tấm biển thiếp vàng treo trên giữa chính môn của Ngọc Phật tự. Hẳn là chỗ này đi. Trong bảo điện Đại Hùng, hương khói nghi ngút, các thiện nam tín nữ nối liền không dứt, hai tay chắp trước ngực, quỳ gối, dập đầu, rạp người trên mặt đất, vô cùng thành kính, thật lòng khẩn cầu trời cao ban cho họ một đoạn kim ngọc lương duyên.
Lưu Liên Thành đi một vòng rồi lại một vòng trong điện song không phát hiện ra chỗ nào đặc biệt. Lại cúi đầu nhìn thẻ xăm, hơi hơi nhíu mày.
"Kinh khởi khước hồi đầu, hữu hận vô nhân tình, giản tẫn hàn chi bất khẳng tê, tịch mịch sa châu lãnh* [giật mình quay đầu nhìn lại, ngậm ngùi giữa lúc mọi người đang say ngủ, lần lựa hết những cành cây trơ trọi mà không chịu đậu, một mình bơ vơ trên cồn cát lạnh lẽo - Bốc toán tử, Tô Đông Pha]."
"Công tử, là muốn giải xăm?"
Bất chợt, một lão giả ở gần đó đi đến bên Liên Thành. Khuôn mặt gầy gò của người nọ như bị hong khô mà chuyển động của đôi đồng tử trên khuôn mặt ấy khiến người đối diện không khỏi thấy khó chịu. Đối phương dù ẩn ẩn mang ý cười nhưng vẻ mặt lại cổ quái khó nói.
Lưu Liên Thành hơi ngây người, lập tức gật gật đầu.
"Như những gì ghi trên thẻ xăm này, nhân duyên của công tử gặp lực cản quá lớn. Mọi mặt đều có vấn đề, lại không thể nhận được trợ giúp từ người khác. Có thể nói, khó khăn chồng chất khó khăn. Nếu như có thể đem cản lực chuyển thành trợ lực mới có thể may ra thấy được tia hi vọng mong manh."
Lưu Liên Thành nhìn người trước mặt, tỏ vẻ kinh ngạc, rồi cười cười, nói, "Tia hi vọng, vậy là vẫn còn hi vọng. Thỉnh lão giả chỉ giáo."
Lão nhân cũng không nhìn hắn mà lắc lắc đầu, "Nhân duyên là do thiên định. Lão hủ sao có biện pháp nghịch thiên?"
"Tại hạ lại nghĩ, cái gọi là mệnh do thiên định, vận do mình sinh, không thử sao biết không thể?" Lưu Liên Thành nói xong, cẩn thận quan sát vẻ mặt của đối phương, thầm nghĩ không biết ám ngữ liên lạc giữa các thám báo đã thay đổi chưa nên hiện chỉ có thể thử như vậy.
"Khẩu khí của công tử thật lớn."
Lưu Liên Thành mỉm cười, trầm giọng nói, "Vận có thể tự sửa, mệnh cũng có thể tái tạo."
"Họa phúc vô môn, duy nhân tự triệu* [may rủi không tự đến mà tự do con người]."
"Mệnh do tâm tạo, phúc do kỷ cầu."
Chỉ thấy lão nhân kia nghe vậy, đồng tử đột nhiên co lại, vẻ mặt biến đổi, lập tức đánh giá lại Liên Thành một lượt, sau đó mới cúi đầu nói, "Công tử, thỉnh đi bên này."
Hai người đi xuyên qua cánh cửa nhỏ trong hậu điện, sau đó qua một cái sân nhỏ, lại qua một hành lang thật dài, gấp khúc, đến một căn phòng u ám. Lão nhân chỉ chỉ vào căn phòng đầy các loại sách giải xăm, sau đó, lặng lẽ rời đi.
Lưu Liên Thành cúi đầu nhìn lại thẻ xăm trong tay, hào bốn mươi sáu. Cất bước lại gần đống sách giải xăm, mở ra, tìm chú thích ứng với thẻ xăm.
"Đến Hán Thủy, dò xét thực hư thủy quân Bắc Chu."
Lâm Hoa các, Thái tử phủ trong thành Trường An.
"Thái tử điện hạ, đã khuya rồi."
Nữ tử xinh đẹp bưng chén trà nhân sâm chậm rãi đi đến, gấu váy màu lam nhạt rủ trên đất, tóc được búi thành một bông hoa, theo đúng kiểu "Bách Hoa" đang thịnh hành trong thành Trường An hiện giờ, đôi môi điểm son hồng, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ nhàng đến thật tự nhiên nhưng không kém phần rạng rỡ.
Vũ Văn Thác hơi hơi nhíu mày, "Ta xem xong chỗ này rồi sẽ đi ngủ."
"Điện hạ hôm nay vẫn nghỉ tạm ở Tây sương phòng sao?"
"..." Bàn tay cầm bút thoáng ngừng lại. Lời nói mơ hồ của nữ tử mang theo một tia ủy khuất. Đã hơn bốn tháng sau ngày thành thân, người này trên danh nghĩa là phu quân của nàng nhưng lại chưa từng chạm vào nàng, dù chỉ một lần.
Trầm mặc một hồi, Vũ Văn Thác tiếp tục cầm bút phê nốt bản tấu chương, cũng không nâng mi, nói, "Nàng đi ngủ trước đi."
Nữ tử đứng bên cạnh yên lặng một chút, sau đó thở dài, nói, "Vậy điện hạ nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc quá độ. Thần thiếp xin cáo lui trước." Đi được vài bước, lại quay đầu lại, nói, "Ngày mai thần thiếp tiến cung thỉnh an phụ hoàng, mẫu hậu. Điện hạ nếu rảnh thì cùng đi."
Nhìn đối phương chậm rãi đi ra cửa điện, Vũ Văn Thác buông giấy bút trên bàn, thở dài, nói, "...Nàng chờ chút."
Đường Tuyết Kiến hơi sửng sốt, lập tức bị kéo tuột ra phía ngoài cửa.
Tối nay là lễ Khất Xảo, mặc dù đã gần giờ Tý, trong thành Trường An vẫn vô cùng náo nhiệt. Hai người thay y phục dân thường ra khỏi phủ, chậm rãi đi trên đường.
Bên bờ sông Thất Xảo, hoa đăng tỏa ra ánh sáng lung linh, đêm tối như ban ngày. Ngày này năm trước cũng thế này. Nhưng mà, một năm sau, cảnh còn, người mất.
Đường Tuyết Kiến đứng ở đó, trong lòng có chút lo sợ cùng bất an. Đây là lần đầu tiên nàng cùng phu quân đứng gần nhau như vậy. Nàng nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đường nét phân minh của đối phương, còn có đôi chân mày sắc bén, lại thấy người này chỉ cần giơ tay nhấc chân liền toát ra một loại khí phách tự nhiên của bậc đế vương.
"Lâu nay đã ủy khuất phu nhân."
"Sao phu quân nói vậy? Chàng nói vậy thật dọa thiếp sợ chết!"
"Nghe nói nàng có một người biểu ca, tên Vân Đình."
"Đúng vậy..." Đột nhiên, mặt Đường Tuyết Kiến hiện lên một tia bối rối.
Vũ Văn Thác liếc nhìn nàng, nói, "Ta chỉ là thuận miệng hỏi thăm. Nàng khẩn trương làm gì?"
"..."
"Vân tướng quân, hiện nay đang ở Kinh Tương đi."
"Dạ phải... Một năm trước, huynh ấy đi cùng tướng quân Hàn Tử Hàng tới đó."
"Nghe nói, người này cưỡi ngựa, bắn cung trong cuộc đi săn mùa thu năm kia cũng là đứng đầu tổ? Quả là tuổi trẻ anh hùng, là phúc của Bắc Chu ta."
"Phu quân đã quá lời rồi." Mặt Đường Tuyết Kiến đỏ bừng lên, lại mang vẻ kích động. Vũ Văn Thác nhìn nàng, liền minh bạch, đặt tay lên vai nàng.
"Đường Tuyết Kiến,"
Nàng nghe giọng Vũ Văn Thác trầm thấp gọi tên nàng, đôi mắt sắc bén của đối phương chăm chú nhìn nàng, "Ta nói chuyện này với nàng để nàng hiểu rằng, có nhiều khi, nhiều chuyện vốn ta và nàng không được lựa chọn."
Đưa tay kéo đối phương, Vũ Văn Thác ôm nữ nhân tiêm gầy vào trong lòng, liếc mắt nhìn mấy bóng đen núp cách đó không xa, thấp giọng thì thầm bên tai nàng, "Nàng là người thông minh. Nàng tự biết nên làm gì, không nên làm gì; nên nói gì, không nên nói gì." Giọng nói thật lạnh, mang theo vị đạo không để đối phương cự tuyệt. Đường Tuyết Kiến khẽ run lên vì sợ, lập tức, đặt bàn tay nhỏ nhắn, thon dài lên lưng áo đối phương, khẽ dựa đầu vào ngực Vũ Văn Thác.
"Thần thiếp minh bạch."
Lúc này, pháo hoa đủ mọi màu sắc được bắn lên làm sáng bừng cả một góc trời. Vũ Văn Thác ngẩng đầu nhìn, khóe miệng hơi cong lên, không biết người nọ bây giờ có đang ngắm nhìn cảnh sắc kiều diễm như mình không?
Linh Lăng. Bên cầu Thanh Hà.
Khi Lưu Liên Thành rời khỏi Ngọc Phật tự thì đúng là lúc trong thành vừa bắt đầu châm pháo hoa. Hơn mười đạo "kim sa" bay vụt lên không trung rồi nở bung ra. Trong nháy mắt, bầu trời đêm được nhuộm muôn màu rực rỡ. Lưu Liên Thành ngưng mắt nhìn về bầu trời phía Bắc, suy nghĩ không khỏi lênh đênh bay về nơi nào đó, không biết thành Trường An đêm nay có náo nhiệt như năm trước không?
Khi gió thu lại nổi lên, Lưu Liên Thành bắt gặp một thân ảnh quen thuộc đứng trong thủ phủ Linh Lăng. Thân hình người nọ tiêm gầy, trên người mặc một kiện y phục binh sĩ thường thấy, lụng thà lụng thụng nhìn có chút buồn cười. Chòm râu giả trên miệng có chỗ hơi bong ra. Đôi mắt của người nọ lém lỉnh chớp chớp nhìn hắn.
"Ninh Kha, sao ngươi lại mặc thế này?"
"Hoàng huynh ~~~~~~" Người nọ hô to, kéo dài giọng tỏ vẻ nũng nịu khiến Liên Thành không khỏi đút tay vào lỗ tai. Ninh Kha tiến lên ôm lấy cổ tay Liên Thành, thật giống con mèo mà dụi dụi đầu vào vai hắn.
Khóe miệng Lưu Liên Thành không khỏi có chút run rẩy, "Có phải ngươi lại gây ra họa gì rồi không?"
"..." Vẻ mặt đối phương lập tức cứng đờ, buông cánh tay Liên Thành ra, chân mày nhíu lại, "Ngươi có thể không cần lúc nào cũng nhạy bén như vậy được không?" Sau đó, lại không biết tự than thở gì đó rồi ngồi xuống bên cạnh Liên Thành, không cần biết tách trà trên bàn là của ai, uống một hơi cạn sạch, "A ~~~ khát chết mất!"
"Nói vậy, ta đã đoán đúng?"
"Phụ hoàng muốn chỉ định hôn sự cho ta."
"Vậy thì rất tốt a."
"Tốt cái gì mà tốt. Ta không cần."
"Cho nên, ngươi một mình chạy đến Kinh Tương sao?"
"Bằng không thì ta phải làm sao bây giờ? Không lẽ giống như Tam ca, thành thân với người ta không thích?"
"..."
"Hơn nữa, đối tượng lại chính là một tên béo hết sức nhàm chán. Một tên béo! Ta ghét nhất người béo! Hơn nữa, lại là một con mọt sách!"
"A..... Theo ta được biết, người ta tốt xấu gì cũng là Văn Uyên các Đại học sĩ..."
"Thế thì có ích gì! Ta muốn đối tượng của ta phải là một đại anh hùng đầu đội trời, chân đạp đất!"
"Tỷ như..."
Lúc này, tự nhiên Hàn Tử Hàng mặt đầy mồ hôi bước vào cửa, vô tình nhìn vào phòng thấy người vốn không nên xuất hiện ở đó liền không khỏi có chút giật mình. Ninh Kha thấy hắn, liền giơ một ngón tay chỉ, "Tỷ như giống Tử Hàng ca ca đi!"
Lời vừa ra khỏi miệng, cảm thấy có điều gì đó không đúng, mặt Ninh Kha đột nhiên đỏ bừng lên. Mà mặt Hàn Tử Hàng cũng là vẻ ù ù cạc cạc. Lưu Liên Thành liếc nhìn hai người, cúi đầu mỉm cười.
Vị Ương cung, mùa xuân năm thứ mười hai Bắc Chu Bình Hòa.
Vũ Văn Giác nhìn Vũ Văn Thác đang quỳ gối dưới bậc, chậm rãi mở miệng, nói,
"Thác nhi, trước khi ngươi đi, trẫm có chút chuyện cần nói với ngươi."
"Nhi thần kính xin phụ hoàng dạy bảo."
"Đã hơn một năm rồi, trẫm hy vọng ngươi có thể khống chế tốt tình cảm của mình."
"Phụ hoàng..."
Vũ Văn Giác khoát tay áo, ý bảo không ngại, "Chuyện quốc gia đại sự cùng tình cảm nữ nhi, trẫm tin ngươi có thể phân biệt rõ ràng. Có điều, trẫm vẫn muốn nhắc ngươi một câu, Ly Yến, dù sao vẫn là hoàng tử Bắc Hán."
"Ý phụ hoàng là..."
"Đến thời khắc then chốt, nếu xảy ra chuyện gì, trẫm hi vọng ngươi biết nên làm thế nào."
"..."
Hôm sau, Vũ Văn Giác hạ chiếu lệnh hai mươi vạn đại quân chia làm ba đường qua tam Thục, Kinh Tương, Hoài Nam tiến sát biên giới Nam Sở. Thái tử Vũ Văn Thác tự mình dẫn mười vạn đại quân đến hội hợp với quân Hàn Tử Hàng đang trú ở Linh Lăng. Sau khi Triệu Đà biết tin liền vội lệnh cho Ngụy Thanh dẫn hai mươi vạn đại quân chia ra đóng tại các cửa ải hiểm yếu ở Tương Dương, Cửu Giang và Hán Khẩu.
Trên sông Hán Thủy, những tia nắng ấm áp lơ đãng chiếu lên mặt sông tạo nên một khung cảnh mỹ lệ mà mông lung. Bầu trời một mảnh lam nhạt. Trong không khí lộ ra tiết trời se lạnh của đầu xuân. Nghe tiếng bước chân quen thuộc sau lưng, Lưu Liên Thành quay đầu, khuôn mặt tắm trong ánh nắng sớm mai.
Lúc này, phía xa xa, nơi các dòng chảy giao nhau, mặt trời đang dần mọc lên ở phương Đông.