Thủy Long Ngâm

Chương 39: Việt Giang chiến*


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



* Trận chiến Việt Giang

Vũ Văn Thác từ phía sau ôm lấy lưng Lưu Liên Thành. Hai người đứng bên cửa sổ, thân mật dựa vào nhau. Ánh trăng trong trẻo chiếu lên gương mặt tuấn tú của hai người, làm phiếm ra ánh sáng dịu dàng. Nhìn qua thật vô cùng ngọt ngào và ấm áp. 



Nhưng, chính là nhìn qua.

"Vũ Văn Thác." 

"Ừm?"

"Buông ra." 

"Ừm?" 

"Ta nói, có thể buông ta ra không?" 

"Ừm?" 

Người phía sau trả lời, giọng tự nhiên mà trầm thấp nhưng cả mặt vẫn còn đang chôn sâu phía sau chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn, không có ý định buông ra. Cho nên, đối với lời đối phương liền ậm ừ làm bộ không nghe rõ. 

Thái dương Lưu Liên Thành nảy lên, mày căng thẳng, liền huy một quyền về phía sau. 

"Ai nha, Ly Yến, sao ngươi độc ác như vậy?" Vũ Văn Thác ôm bụng, ủy khuất nói, "Ôm ngươi một cái cũng không được a." 

"Ngươi gọi đây là ôm một cái?" Lưu Liên Thành chỉ một ngón tay vào người mình, mày đã dựng đứng lên. Chỉ thấy vạt áo của Liên Thành đã bị khai mở quá nửa, da thịt trước ngực ẩn ẩn hiện hiện, đôi chỗ trên cổ còn có những dấu ấn màu hồng nho nhỏ. 

Vũ Văn Thác đưa tay che miệng ho nhẹ mấy cái, lập tức nhíu mày, nhìn quanh một vòng rồi nói lời đầy vẻ chính nghĩa, "Ly Yến, ta đây chính là ứng hợp với tình hình mà thôi..." 

Cách âm của Túy Tiên cư không tính là tốt đặc biệt. Cho nên, trong bóng đêm tĩnh lặng liêu nhân, những loại tiếng động nào đó được truyền đi thật rõ ràng. 

"Ưm... A.... Ưm..." 

"Mạnh... Mạnh một chút... A..." 

"Bảo bối... Ngươi thật chặt a..." 

"Ưm... A... Nhanh... một chút... A..."

Tiếng thở gấp đầy ám muội, còn có âm thanh dâm mỹ đứt quãng thật khiến người nghe một trận mặt đỏ tai hồng, chỉ muốn giơ tay vén y phục để rời đi thật nhanh.

Nhưng mà lúc này, cánh cửa bất ngờ bị đẩy ra. Một người bộ dáng tú bà tiến lại gần Vũ Văn Thác, tay quơ quơ chiếc khăn thêu bằng lụa.

"Ai nha, ta nói công tử a, các ngươi ngồi lâu như vậy, sao không gọi vài cô nương đến đây phụng bồi? Để ta đây liền..." Đột nhiên, lời nói của tú bà kia bất giác im bặt khi mắt nhìn đến y phục đang bị khai mở đến quá nửa trên người Lưu Liên Thành. Nàng vốn tung hoành chốn phong nguyệt đã nhiều năm, thấy cảnh này liền minh bạch. Lại thêm, người nọ hai má đã ửng đỏ, trên làn da trắng nõn kia còn ẩn ẩn in mấy điểm hồng ấn. Lập tức, nàng ta ngầm hiểu, nở nụ cười, che miệng nói, "Ai nha, đúng là ta không có mắt nhìn người, nguyên lai hai vị công tử..." Nói xong, ánh mắt lại đảo qua lại trên người Lưu Liên Thành cùng Vũ Văn Thác, "Ta đây liền không quấy rầy hai vị công tử, ha hả a." Lưu Liên Thành nhìn vẻ mặt cười cười của tú bà kia, mặt càng ngày càng đen, rồi lại thấy trong tình cảnh này, hắn căn bản không thể làm gì để phản bác. 

Trái lại, Vũ Văn Thác phản ứng thật tự nhiên, đưa tay ôm lấy bả vai Lưu Liên Thành, ôn nhu cười nói với tú bà, "Vậy thỉnh bà cứ tự nhiên." Sau đó, đẩy tú bà ra khỏi cửa phòng. 

"Vũ Văn Thác, da mặt của ngươi cũng thật dày đi." 

"Sao vậy?" 

"Bị người khác hiểu lầm như thế, da mặt cũng không hề đổi sắc." 

"Ta không thấy là bị hiểu lầm a." 

"..." Khóe miệng Lưu Liên Thành vừa nhếch lên, lập tức thấy tốn nước miếng với người này chỉ tổ dại dột, liền nhấc chân chuẩn bị chạy lấy người. Nhưng, ngay lúc ấy, cả người hắn liền bị kéo ngã vào ngực của người nào đó. Lực kéo của người nọ thật lớn làm cả hai người liền ngã nhào lên giường cạnh đó. 

"Vũ Văn Thác!" 

"Ta nghe đây." 

"Ngươi..."

"Ly Yến, ngươi thật sự buông xuống?" 

Vũ Văn Thác nghiêng người ôm lấy Lưu Liên Thành, để đầu đối phương gối lên tay mình, hai mắt sáng ngời nhìn Liên Thành. 

Lưu Liên Thành giật mình, lập tức buông mi mắt. Hàng mi thật dài và dày lại ở gần như vậy khiến người khác dường như có thể nhìn rõ từng chiếc, "Không buông được thì sao? Cố quốc vốn đã không thể quay về." 

"Ly Yến, nếu ngươi thấy khó chịu, ngày mai ta sẽ lập tức tấu phụ hoàng, không cần buộc ngươi xuất chinh cùng ta." 

Lưu Liên Thành giương mắt, hắn biết nam nhân này là thật lòng quan tâm đến hắn, vì vậy, cười cười, nói, "Không việc gì. Ngươi đừng nghĩ ta là người yếu đuối như vậy." 

"Vậy ta liền yên tâm. Thủy quân Bắc Chu, nếu không có ngươi, thật không biết sẽ chống lại Nam Sở thế nào."

"Vũ Văn Thác, ngươi liền tin ta vậy sao?" 

"Đương nhiên. Người mà Vũ Văn Thác ta nhìn trúng, sao có thể nhầm?" 

"..." 

"Ngày mai, đối với ngươi mà nói, có lẽ sẽ rất gian nan. Nhưng, dù có thế nào, ta sẽ luôn ở sau ngươi." 

Ánh mắt nồng nàn cùng lời nói thẳng thắn của Vũ Văn Thác khiến Lưu Liên Thành thấy hai má nóng lên, vẻ mặt cũng có chút mất tự nhiên, "Vũ Văn Thác, ngươi bắt đầu nói chuyện buồn nôn như vậy từ khi nào?" 

Mặt mày đối phương lộ vẻ rạng rỡ, cười đến ấm áp xuân phong, "Ta chỉ đối với ngươi buồn nôn." 

"A..." Được rồi, càng nói lại chỉ càng tạo cơ hội cho Vũ Văn Thác nói chuyện buồn nôn hơn.

"Nếu giờ hồi phủ, nhất định sẽ kinh động rất nhiều người. Chỉ còn hai canh giờ để nghỉ ngơi, ngươi tranh thủ ngủ đi. Trời vừa sáng, đại quân sẽ xuất phát. Sau này khó có được lúc nào an bình như bây giờ." 

"Được. Nhưng ngươi có thể không ngủ cạnh ta không?" 

"Vậy ngươi tìm giường giúp ta." 

"..."

Màn đêm tĩnh lặng, đã qua giờ Sửu, Lưu Liên Thành quả thật có hơi mệt nên cũng không muốn dây dưa nói nhiều với đối phương, mí mắt ngày càng nặng trong khi phòng bên cạnh thỉnh thoảng vẫn vang lên tiếng động ám muội. Có điều... 

"Vũ Văn Thác!" 

"Ừm? Lại sao vậy?" 

"Tay ngươi...." Lưu Liên Thành chợt thấy muốn tin người này an phận, thật chẳng khác gì đi tin lão hổ ăn cỏ nên có chút hơi buồn cười. Bỏ bàn tay của đối phương đang lần mò luồn vào vạt áo của mình ra, ngồi dậy, chuẩn bị rời giường, không ngờ bàn tay lớn của người nọ lại kéo hắn nằm xuống giường. 

"Được rồi, lần này sẽ ngủ thật." 

"..." 

Liếc mắt căm giận nhìn đối phương. Nhưng, sau đó, Vũ Văn Thác thật sự không làm ra động tác xấu xa gì nữa, chẳng bao lâu liền ngủ thật say. Khí tức ấm áp khiến người khác an tâm tràn ngập quanh người Lưu Liên Thanh. Một lúc lâu sau, Lưu Liên Thành rốt cuộc không chống lại được cơn buồn ngủ, gối đầu lên tay đối phương, nhắm hai mắt lại.

Kỳ thật, Trương Liệt là một gián điệp hai mang. Hắn được Triều Đà phái tới thám thính thật giả của Bắc Chu lại bị Vũ Văn Thác mua chuộc, trở thành gián điệp Bắc Chu do thám Nam Sở. Cho nên, khi Trương Liệt nói xong việc thủy quân Bắc Chu không đủ gây sợ hãi là lúc Ngụy Thanh vốn là tướng không có kinh nghiệm thực chiến tin ngay. 

"Trương tham quân, ý ngươi là nên xuất quân từ chỗ Ngư Chủy khẩu này?" 

"Đúng vậy. Chiến thuyền Bắc Chu phần lớn đều được cải tạo từ thuyền buôn hoặc thuyền đánh cá, căn bản không thể chống lại chiến thuyền của Nam Sở ta. Cho nên, bọn họ đã chuẩn bị đổ bộ trên bãi Trường Hưng để đón đầu quân ta. Nếu chúng ta phá hủy đập nước Chủy Ngư trên thượng du, liền không cần tốn nhiều sức có thể nhấn chìm tam quân của Bắc Chu. Đến lúc ấy, chúng ta thừa thế tiến xuống có thể giết được đối phương, phiến giáp bất lưu." 

Hai con ngươi của Ngụy Thanh đảo tròn, lập tức vỗ tay cười nói, "Quả nhiên là kế hay." Sau đó, như lại nghĩ tới điều gì, nói với thiên tương* [một chức trong quân đội] ở một bên, "Thư ta gửi đã đến nơi chưa?" 

"Hồi tướng quân, đã đưa đến, đối phương cùng nhất nhất nhận lời." 

"Ừ, vậy là tốt rồi."

Trong quân trướng quân doanh Bắc Chu đóng ở Giang Hạ. 

"Ly Yến, việc Dương Nghiệp Thành hàng ngươi lần này có chút kì lạ. Hắn là thật lòng hay giả ý?" 

Lưu Liên Thành nghe vậy khóe môi khẽ cong lên, cười nói, "Thật lòng hay giả ý thì có gì khác nhau?" 

"Ngươi cố ý thử hắn?" 

Lưu Liên Thành không đáp mà đi đến bên bản đồ hành quân, chỉ chỉ vào một nơi, "Ngươi lệnh năm nghìn quân đến nơi này mai phục. Đến lúc đó, nếu hắn thật sự đến liền diệt." 

"..." Vũ Văn Thác ngẩng đầu, nhìn ánh mắt lạnh nhạt của đối phương, thầm thấy có lẽ thật là do mình đã quá mức lo lắng cho đối phương đi. Lưu Liên Thành vốn là Tĩnh khanh vương uy phong hiển hách, kinh nghiệm chinh chiến sa trường không hề kém hắn. Khi hai quân giao chiến, thân làm Thống soái liền sẽ gạt tình cảm cá nhân sang một bên để đưa ra phán đoán lý trí nhất, "Được. Trương Liệt đã trả lời. Tối nay, chúng ta sẽ gặp Ngụy Thanh kia." Lập tức, liền gọi các tướng lĩnh bên ngoài trướng vào. 

Vũ Văn Thác ngồi giữa trướng, đưa tay ra lệnh, "Phiêu Kị tướng quân Hàn Tử Hàng nghe lệnh." 

"Có mạt tướng." 

"Hàn Tướng quân, giờ Hợi tối nay, ngươi dẫn hai vạn thuỷ quân tới Chủy Ngư khẩu mai phục, mang theo toàn bộ chiến thuyền mới chế tạo, trên thuyền quân số không cần nhiều, chỉ cần mang nhiều tinh kỳ, đuốc cùng chiêng trống. Khi gặp quân Nam Sở, cần hư trương thanh
thế là chính. Đồng thời, dùng ba nghìn kỵ binh bất ngờ đánh úp chủ hạm của đối phương. Trước giờ Mão, dụ đại quân của địch đến bãi Trường Hưng dưới hạ du." 

"Tuân lệnh." 

"Tả tướng quân Lí Tiến, Hữu tướng quân Quách Hoài nghe lệnh." 

"Có mạt tướng." 

"Lệnh hai người các ngươi dẫn hai vạn tinh binh mai phục hai bên khe núi Mân Sơn, chờ quân chủ lực của Ngụy Thanh đến liền tập kích." 

"Triệu hữu vệ nghe lệnh! Dẫn năm nghìn người ban đêm lặng lẽ vượt sông đánh úp sau lưng đại doanh Ngụy Thanh. Đợi hắn xuất chiến, lập tức công doanh. Đồng thời, phái năm trăm tinh binh hỏa thiêu quân lương địch." 

"Phạm trung vệ nghe lệnh! Dẫn một vạn người tới tiếp ứng bên bờ Hán Thủy. Đợi thấy lửa liền vượt sông tấn công đại doanh Nam Sở." 

Người ở trong trướng ngày càng ít đi. Mọi người đều tự đi chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới. Đến cuối cùng, chỉ còn lại một vị tướng lĩnh trẻ tuổi. Người nọ dáng người thon dài, mày rậm, mắt to, sống mũi cao thẳng. Vũ Văn Thác nhìn nhìn hắn, lập tức nói, 

"Vân hộ vệ nghe lệnh. Lệnh ngươi dẫn năm nghìn nhân mã tới mai phục trên sườn núi Phượng Vĩ. Nếu quân cứu viện của Bắc Hán, cần diệt sạch." 

"Rõ. Mạt tướng tuân lệnh." 

Đợi tất cả mọi người ra khỏi trướng, Vũ Văn Thác mới miễn cưỡng duỗi người, vươn vai, cười với Lưu Liên Thành ở một bên, nói, "Cuối cùng cũng bố trí xong rồi." Sau đó, thật tự nhiên mà ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của đối phương, không hề xấu hổ, nói, "Ly Yến, nhân dịp hiện giờ chưa có việc gì, chúng ta có nên làm gì đó để thả lỏng một chút không?" Lưu Liên Thành, vốn là người thông minh, liền nghiêng mình tránh ra, mặt có chút cứng ngắc, "Đại chiến sắp tới, chủ soái thật đúng là trấn định như thường."

Vũ Văn Thác nhìn vòng tay trống không, ngượng ngùng nói, "Phó soái thật đúng là không hiểu phong tình. Bất quá..." Mặt mày khẽ động, cười ranh mãnh, "Ly Yến, có phải là ngươi đã nghĩ quá nhiều rồi không? Bản Thái tử chỉ là muốn mời ngươi tại nơi bên bờ sông Hán Thủy ngự phong tuyệt đỉnh, pha trà nơi ôn tuyền, học văn nhân, tao khách này kia làm chút thơ, thưởng thức bóng đêm kiều diễm bên bờ sông, để không phí hoài đã việc đã đến nơi đẹp nhất đất Kinh Tương này." 

Vừa lòng nhìn hai má đối phương hơi ửng hồng, ý cười của Vũ Văn Thác càng đậm.

Giờ Tý, nửa đêm. 

Khi Ngụy Thanh dẫn đại quân tới Ngư Chủy khẩu, xung quanh tối đen như mực. Thật yên tĩnh. Mặc dù đã là đầu xuân, từng cơn gió thổi qua mặt sông lại vẫn khiến người ta thấy một trận lạnh lẽo, lông tơ trên lưng không khỏi dựng lên, tổng cảm thấy có gì đó không đúng. Cho nên, khi hắn đứng trên sàn tàu chủ hạm, nhìn thấy ánh lửa đột nhiên nổi lên bốn phía, chiêng trống ầm ĩ cùng chiến hạm thật lớn của Bắc Chu tinh kỳ bay phấp phới liền thấy kinh hoàng. Hắn biết, hắn trúng kế. 

Thủy quân Bắc Chu trước mắt hắn lúc này thật không phải là không chịu nổi một kích như lời Trương Liệt nói. Chiến thuyền Bắc Chu có sắt lá bọc quanh, dài mười lăm trượng, rộng hai trượng, cao ba tầng. Hơn nữa, trên đó cũng được trang bị đầy đủ các loại quân dụng, không kém gì của Nam Sở. Ngụy Thanh lập tức bối rối, vội vàng chỉ huy hạm đội chặn đánh. 

Hàn Tử Hàng chia hạm đội thành tám hàng, dùng sách lược tương phản với Nam Sở. Vì quân hạm Nam Sở thân hình khổng lồ, hành động bất tiện, được cái này mất cái khác. Mà lúc này, chủ hạm lại bị thuyền Bắc Chu vây quanh, tiếng "giết" nổi lên bốn phía. Ra là, có mấy chiếc thuyền nhỏ của Bắc Chu đã bất giác nhanh chóng áp sát vào hạm đàn tiền quân Nam Sở. Những binh lính này vừa cường tráng, thân thủ lại vô cùng nhanh nhẹn mang theo hỏa thương cùng tên nỏ, thường ngày chỉ tập trung huẩn luyện mắt, tai, tâm, tay, chân và giữ thăng bằng, khả năng chiến đấu trên nước liền vô cùng thành thạo. Huống chi, trên sàn tàu lúc này là lấy một chọi mười. Trong chốc lát, nhóm binh lính này liền nhảy lên chiến hạm Nam Sở, đánh trực diện. 

Ngụy Thanh thấy quân Bắc Chu phục kích bất ngờ đã hoang mang, lo sợ. Nay, lại chịu đòn đánh bất ngờ này, nhìn bốn phía đều là chiến hạm địch, lại bị đêm tối bao trùm, không rõ đối phương thật ra là dẫn theo bao nhiêu nhân mã, không ngờ thủy quân Bắc Chu trong vài năm ngắn ngủi như vậy đã lớn mạnh như thế, liền lập tức lệnh cho quân lùi về phía sau. Hàn Tử Hàng cũng không vội đuổi theo mà chỉ đứng ở sau reo hò, để quân Ngụy Thanh chạy về phía hạ du. 

Đến giờ Mão, thuyền Ngụy Thanh cuối cùng cũng rút được đến gần bãi Trường Hưng. Nơi này, do được phù sa sông bồi đắp, lòng sông rất nông, lại là lúc thủy triều rút, mà quân Hàn Tử Hàng phía sau tựa hồ một đêm truy kích cũng tạm lắng, Ngụy Thanh liền hạ lệnh cho quân tậm dừng, lên bờ nghỉ ngơi, chỉnh đốn đội ngũ. Nhưng, bọn hắn không biết, trên đỉnh núi cách đó không xa, hai đôi mắt sắc bén đang nhìn bọn hắn tự mình tiến vào bẫy rập đã được thiết kế sẵn. 

Trước bình minh, xung quanh là một mảnh tĩnh mịch đến đáng sợ. Dường như chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vi vu. 

Nhưng, sự tĩnh mịch này kéo dài không được bao lâu, sau cái phất tay hạ lệnh của Vũ Văn Thác, quân Lí Tiến cùng Quách Hoài mai phục trên khe núi Mân Sơn liền triển khai thế tấn công, luân phiên trùng kích* [đánh mạnh], trường kích lao tới, vó ngựa bốc cao, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Sở quân đã sớm thất kinh không thể kháng cự, đại đa số chỉ có thể nhảy xuống Hán Thủy chạy trốn. Ngụy Thanh kinh hoàng, nhảy lên thuyền nhỏ, chạy trối chết. Mà lúc này, trên đường bỏ trốn, Ngụy Thanh lại nghe tin chủ doanh Hán Thủy đêm qua bị quân Bắc Chu tập kích bất ngờ, lương thảo cho mấy vạn đại quân đều bị đốt sạch, đành phẫn hận, mặt xám mày tro chạy về Tương Dương. 

Trận chiến này, trên chiến trường, Sở quân để lại hai vạn cỗ thi thể, hơn một vạn tù binh. Mà quân đội Bắc Chu cơ hồ không chịu tổn thất gì, còn thu được hơn một trăm chiến thuyền lớn, mấy trăm thuyền nhỏ, dễ dàng vượt qua Hán Thủy, nơi thiên hiểm* [nơi hiểm yếu do thiên nhiên tạo thành] ngăn cách Bắc Chu với Nam Sở. Vũ Văn Thác lệnh Ninh vương Ly Yến dẫn ba vạn quân đóng cách thành Tương Dương ba mươi dặm, hãm tòa thành nổi tiếng kiên cố này. 

Mà Vân Đình tướng quân mai phục suốt một bên trên sườn núi Phượng Vĩ nhưng không thấy bất kỳ binh mã tiếp viện nào từ Bắc Hán. 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện