*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.* Châm ngòi ly gián
Phủ Thái thú thành Tương Dương.
Dương Nghiệp Thành người đầy máu đen đứng trong đại sảnh, tóc tán loạn, nhãn thần tan rã, nản lòng. Mà hiện giờ, một lão nhân lão luyện, gầy gò, tóc bạc trắng, khoảng trên dưới năm mươi tuổi đang đứng ngay trước mặt, ánh mắt lợi hại quan sát hắn đầy vẻ thăm dò.
"Dương Tướng quân, như lời ngươi nói, hôm ấy, sau khi ngươi tới sườn núi Phượng Vĩ liền gặp mai phục của quân đội Bắc Chu? Trở về doanh trại lại phát hiện lọt vào tập kích của đối phương nên không chỉ để mất đại doanh Nam Dương mà toàn quân còn bị đánh cho tơi bời, vất vả nhiều ngày mới đến được đây?"
"Đúng vậy. May mắn được Trần đại nhân thu lưu." Dương Nghiệp Thành rũ mắt, bộ dạng phục tùng.
Trần Phụ ho nhẹ một tiếng, lập tức khoát tay, "Dương tướng quân, Tương Dương đã bị Vũ Văn Thác vây khốn hơn một tháng nay, hoàn cảnh cũng nguy khốn không kém rồi. Sao ngươi không chạy về biên giới Bắc Hán mà lại chạy đến đây?"
Dương Nghiệp Thành giương mắt nhìn Trần Phụ, lại cúi đầu khom người nói, "Thực không dám giấu, lần này quốc chủ Bắc Hán phái tại hạ mang hai vạn binh xuống phía Nam. Ở sườn núi Phượng Vĩ chết năm nghìn, số còn lại đào tẩu bốn phía. Tại hạ thật không có mặt mũi để quay về. Huống hồ, hiện nay, toàn bộ thượng du Hán Thủy đã bị thủy quân Bắc Chu chiếm giữ. Bốn quận Phàn Thành, Nam Dương, Vũ Lăng, Quế Dương liên tiếp bị Vũ Văn Thác công chiếm. Trong chín quận đất Kinh Tương, hơn phân nửa đã rơi vào tay giặc. Mà thành Tương Dương do Trần lão tướng quân trấn giữ đã nổi tiếng khắp gần xa khiến tại hạ thật sự khâm phục không ngừng. Cho nên, tại hạ hi vọng có thể đầu quân dưới trướng Trần lão tướng quân, để có thể rửa sạch vết nhục trước đây."
Trần Phụ nghe vậy cũng không lập tức lên tiếng mà cẩn thận nhìn nhìn hắn, chỉ thấy trên mặt Dương Nghiệp Thành lúc này đầy vẻ bi phẫn, lại ẩn ẩn lộ ra bộ dáng không cam lòng. Trầm ngâm một lát, Trần Phụ nói, "Thôi được... Lần này, được Bắc Hán nguyện cùng Nam Sở liên thủ chống lại Bắc Chu, tại hạ thực thấy vui mừng. Vậy tướng quân trước cứ ở lại Tương Dương, chuyện sau này chúng ta sẽ trao đổi sau."
"Nghiệp Thành đa tạ Trần lão tướng quân."
~~~
Trần Phụ tuy tạm thời để nhóm người Dương Nghiệp Thành lưu lại nhưng không hoàn toàn tin tưởng. Ngoài nơi họ ở luôn có lính gác, đi ra vào ngày thường cũng có thị tòng theo sau. Buổi tối, dù nói chuyện trong phòng cũng phải tận lực hạ giọng để phòng tai vách mạch rừng.
"Thấy Ngụy Thanh không?"
"Dạ có. Sau chiến Việt Giang, Triệu Đà đã hung hăng mắng hắn một trận nhưng không thu hồi chức chủ soái của hắn. Có điều, dù hiện Ngụy Thanh mang danh chủ soái, Trần Phụ căn bản không nghe hắn. Ngụy Thanh vẫn để bụng việc Trần Phụ đã không đem quân tới cứu viện. Còn Trần Phụ lại cho rằng Ngụy Thanh là loại tiểu nhân ngu dốt chỉ biết dựa vào quan hệ. Cho nên, quan hệ giữa hai người này là bằng mặt nhưng không bằng lòng. Hôm nay, Nghiệp Thành theo chỉ thị của điện hạ, đã châm ngòi thổi gió một phen. Phỏng chừng lúc này Ngụy Thành đang hận Trần Phụ tới tận xương."
Kỳ thật, bản thân Ngụy Thanh cũng không muốn đến đất Kinh Tương nay. Có điều, do công chúa Tương Vân kỳ vọng hắn có thể ở đây phát huy tài năng để cán cân trong cuộc chiến tranh chấp hoàng vị đang ngày càng căng thẳng kia có thể nghiêng về hài tử nàng sinh thêm một chút. Bởi, trong hoàn cảnh này, nếu Trần Phụ lập chiến công lớn, Việt vương phía bên kia liền trở nên rất khó đối phó. Cho nên, khi nghe những lời châm ngòi ly gián của Dương Nghiệp Thành, Ngụy Thanh đã sớm hi vọng có thể loại trừ Trần Phụ vốn rất không vừa mắt kia ngay lập tức.
"Tốt lắm. Hiện nay, trong thành Tương Dương, Ngụy Thanh có ba vạn nhân mã, Trần Phụ có năm vạn. Nếu có thể khiến hai người này tranh chấp, việc kia sẽ càng trở nên dễ dàng."
"Phải. Mặt khác, nơi tích trữ lương thảo của thành Tương Dương điện hạ muốn biết, hiện do người tên Trần Tĩnh Cừu phụ trách. Quân lính dưới tay người này mồm miệng rất kín nên nhất thời còn chưa dò ra."
"Được. Ngươi tiếp tục điều tra. Lui trước đi."
Dương Nghiệp Thành đi vài bước, lại ngoái đầu lại, mặt như có điều muốn nói. Lưu Liên Thành thấy vậy liền hỏi, "Làm sao vậy?"
"Điện hạ, nếu tại hạ là người, tại hạ cũng sẽ không tin tưởng Nghiệp Thành lần nữa."
"..." Lưu Liên Thành ngẩn người, lập tức thở dài, cười nói, "Mỗi người đều có những thời điểm bất đắc dĩ. Không chỉ ngươi mà ta cũng vậy. Kỳ thật, hơn hai năm qua, ta đã nghĩ thông suốt. Sự việc diễn ra như hiện nay tất thảy đều do bản thân ta yếu đuối. Ngươi từng không chỉ một lần nhắc nhở ta nhưng ta lại không để ý đến hành động bất thường của ngươi."
"Điện hạ..."
"Nếu trước đây, ta nghe lời khuyên của ngươi, sự tình hôm nay có lẽ đã rất khác. Ha hả, bất quá quên đi, chuyện đã đến nước này, chúng ta chỉ có thể cùng đi về trước xem sao. Nghiệp Thành, ngươi chỉ cần biết, những điều ta làm hiện nay đều là vì tương lai của Bắc Hán. Vậy là đủ rồi."
Hai mắt Dương Nghiệp Thành nhất thời hơi ươn ướt. Nghiệp Thành lập tức trịnh trọng quỳ một gối xuống phía trước người đang ngồi, hai tay nắm lại, trầm giọng nói, "Nghiệp Thành nhất định không phụ lòng tín nhiệm của điện hạ."
Lưu Liên Thành nhìn nhìn, sau đó, mỉm cười, gật gật đầu, "Hôm nay đêm đã khuya, ngươi cũng nghỉ tạm một chút đi."
"Vâng."
Dương Nghiệp Thành đi khỏi, ánh mắt Lưu Liên Thành liền ảm đạm. Thổi tắt nến, nằm trên giường, chỉ một lát sau, Liên Thành liền ngủ. Hắn mơ. Trong mơ, hắn thấy ánh sáng ở sau lưng mình, còn bản thân lại chạy về phía một con ngõ nhỏ tối đen. Càng tới gần con ngõ, hắn càng thấy lạnh như băng. Hắn nghe tiếng Vũ Văn Thác ở phía sau đang gọi hắn. Hắn
biết nơi đó ngập tràn ánh nắng ấm áp. Nhưng hắn chỉ nhìn đối phương mà không thể di động nửa phần. Sau đó, hắn thấy ngực mình bị một thanh kiếm thật lớn xuyên qua. Trong nháy mắt, Liên Thành giật mình bừng tỉnh. Lòng bàn tay đầy mồ hôi. Hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Giờ đã qua giờ Tý. Lưu Liên Thành nhíu mày, trấn tĩnh một chút, lập tức nhanh chóng thay một thân y phục dạ hành, vô thanh vô tức ra khỏi phòng.
~~~~
Trong quân trướng Bắc Chu, mười ngày sau khi Lưu Liên Thành vào thành Tương Dương.
"Điện hạ." Nội thị dâng lên một tờ giấy rất nhỏ. Vũ Văn Thác cẩn thận xem xong, vẻ mặt nghiêm nghị. Sau đó, hắn đưa tờ giấy cho Công Tôn Ngao đang đứng bên cạnh, "Tiên sinh, đây là tình hình bố trí phòng thủ của thành Tương Dương."
Công Tôn Ngao cúi đầu xem xong, mặt lộ rõ vẻ vui mừng, "Xem ra Ninh vương điện hạ hành sự rất thuận lợi."
"Phải. Đúng rồi, có tin từ Phiên Vũ chưa?"
"Hồi điện hạ, Triệu Đà đối Trần Phụ đã sinh nghi ngờ."
"Tốt. Lệnh cho bên Phiên Vũ tiếp tục kích động quan hệ giữa Việt vương cùng Triệu phi."
"Vâng."
~~~
Ngày thứ mười lăm sau khi vào thành Tương Dương.
Cuối cùng, chiếu lệnh từ Phiên Vũ cũng đến. Triệu Đà chung quy không cưỡng được xúi bẩy của cận thần cùng nước mắt của công chúa Tương Vân, cất nhắc Ngụy Thanh làm Quận thủ* [người đứng đầu quận], Trần Phụ hiệp trợ bên cạnh, lệnh trong ba tháng phải đánh lui địch.
Trần Phụ lạnh lùng tiếp chỉ, lại nhìn vẻ mặt đầy đắc ý của Ngụy Thanh, trên mặt không có biểu tình gì.
Ngụy Thanh là người luôn ủng hộ tấn công. Trần Phụ là người luôn ủng hộ phòng thủ. Cho nên, Ngụy Thanh bên này vừa được thế, mâu thuẫn hai bên liền lộ ra bên ngoài. Hơn nữa, Dương Nghiệp Thành ở cạnh thỉnh thoảng lại thêm mắm dặm muối một phen khiến quan hệ giữa hai người lại càng giống như nước với lửa, không thể dung hòa.
Lưu Liên Thành nghe lời Dương Nghiệp Thành kể lại, thong thả đi lại trong phòng, sau đó, trầm giọng nói,
"Xem ra thời cơ đã cơ bản chín muồi. Đúng rồi, lương thảo Tương Dương đúng là tích trữ ở chỗ lầu canh sao?"
"Dạ phải. Nhiều ngày nay, Nghiệp Thành cố ý lại gần Trần Tĩnh Cừu, khi nói chuyện đã hết sức dò xét. Có điều, phòng thủ nơi đó phi thường nghiêm mật."
"Ừm. Đây cũng không phải vấn đề lớn. Trước mắt chính là bất hòa Trần Phụ cùng Ngụy Thanh chỉ thiếu một mồi lửa. Làm được việc này, chúng ta liền có thể thừa cơ mà vào."
"Điện hạ?"
Lưu Liên Thành ngưng mi nhìn Nghiệp Thành, ngón tay gõ lên bàn mấy cái, mắt sắc bén, "Nghiệp Thành, giờ Tý, năm ngày sau chính là lúc công thành."
~~~~
Ngày thứ hai mươi sau khi vào Tương Dương. Giờ Hợi.
Trong quân doanh, một đám binh lính uống rượu say đột nhiên cãi lộn, trong lời nói còn cố ý nhục mạ Ngụy Thanh. Đại khái ý là, Ngụy Thanh có tài đức gì đòi tọa trấn Tương Dương, bất quá chỉ dựa vào việc bám váy công chúa mà thôi; đồng thời, lại hàm ý bất bình thay Trần Phụ. Tướng lãnh trong quân phần lớn đều là nam nhân nhiệt huyết, đã theo Trần Phụ chinh chiến nhiều năm trên sa trường thấy lời này đều thầm cảm thấy đau lòng. Vốn là, mấy ngày trước khi Trần Phụ lĩnh chiếu lệnh của Triệu Đà, những người này đã cảm thấy bất mãn. Do vậy, nhóm người này dần tụ lại thành một đám không nhỏ, một đường đi thẳng tới phủ Quận thủ.
Hộ vệ phủ Quận thủ thấy tình thế này liền khẩn trương cầm kiếm canh giữ trước phủ, lại vội vàng điều quân đến trợ giúp. Nhân mã hai bên giương cung bạt kiếm, nhanh chóng rơi vào thế giằng co. Mà lúc này, một mũi tên bất ngờ bay lên. "A" một tiếng, chỉ thấy một người trong đám quân sĩ của Trần Phụ hét lên rồi ngã gục.
Có người ra tay!
Vì thế, binh lính hai phe không cố kỵ nữa mà bắt đầu lao vào đánh nhau. Trong nháy mắt, tình cảnh có chút không khống chế được.
Một lúc lâu sau, Ngụy Thanh cùng Trần Phụ nghe tin vội vàng chạy tới đã thấy quân sĩ hai phe mắt đỏ ngầu, thương vong không ít.
Trần Phụ thấy vậy liền căng thẳng, rút kiếm đứng giữa hai phe nhân mã, quát lớn, "Ngoại địch ở ngay trước mặt, các ngươi chạy đến đây làm loạn cái gì? Nhìn các ngươi xem, một đám không ra cái dạng gì!"
Tuy rằng hắn đã gần năm mươi tuổi nhưng giọng vẫn sang sảng như chuông đồng. Quân lính nghe tiếng hắn quát tháo nhất thời đều tạm dừng. Song, lúc này, cách đó không xa, ánh lửa ngút trời bất ngờ bùng lên. Mọi người đưa mắt nhìn. Đám cháy ở hướng lầu canh.
Sau đó, một tiếng động lớn từ phía Tây thành truyền đến.
Quân đội Bắc Chu bắt đầu công thành.