*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.* Thế giới thần tiên
"Vì sao ngươi khóc?"
Giọng Vũ Văn Thác rất nhỏ. Khi tay Vũ Văn Thác khẽ chạm lên mặt Lưu Liên Thành, hơi ấm quen thuộc từ đầu ngón tay tức thì xâm nhập vào tâm trí Lưu Liên Thành, khiến cả cơ thể đang đông cứng của Liên Thành dần có lại tri giác. Nhất thời, Lưu Liên Thành không nghe rõ lắm tiếng thác đổ ầm ầm ở ngay gần đó, cũng không nhìn rõ cảnh vật xung quanh mà ngẩn ra, gần như không kịp suy nghĩ liền cúi đầu hôn lên môi Vũ Văn Thác.
Mà, Vũ Văn Thác chỉ là hơi sửng sốt một chút, lập tức nhanh chóng vươn tay ôm lấy đối phương, đầu lưỡi tham lam tiến nhập khoang miệng Lưu Liên Thành. Hơi thở tanh nồng mùi máu tươi nhưng song phương vẫn điên cuồng dây dưa, kịch liệt đáp lại, như thể muốn trút ra toàn bộ những chấp nhất, đắm say, tưởng niệm, quấn quýt, si mê cùng tất cả những ưu tư cả hai luôn kìm nén bấy lâu nay. Thân thể hai người dán chặt vào nhau, tham luyến thu nhận toàn bộ khí tức trên người đối phương. Tâm hồn cả hai như thể chưa khi nào gần nhau đến thế.
Bàn tay Vũ Văn Thác không biết đã lén lần vào nội y của Lưu Liên Thành từ bao giờ, sau đó, dần trượt xuống ngực, xuống hông rồi xuống dưới nữa. Ngón tay tham lam muốn sát nhập vào giữa hai mông Lưu Liên Thành khiến cả người Lưu Liên Thành cứng đờ, cuối cùng kịp phản ứng, vừa đưa tay đẩy đối phương ra, vừa bối rối nói,
"Không được... Hiện giờ, ngươi bị thương quá nặng..."
Nhưng, đối phương lại như không nghe thấy, hổn hển hôn lên cổ, rồi lên vị trí mẫn cảm trên vành tai xinh đẹp của Liên Thành. Bộ phận mẫn cảm trên người đối phương cương lên, "Ừm... Ngươi..." Lưu Liên Thành bị đối phương khiêu khích, bất giác rên lên một tiếng.
"Đúng vậy. Là ngươi dụ dỗ ta trước, giờ lại muốn không chịu trách nhiệm mà đẩy ta ra sao?" Vũ Văn Thác nói xong liền vội vàng xả vạt áo phía trước của Lưu Liên Thành khiến trong nháy mắt, y sam tuột khỏi bờ vai. Bàn tay kia lại một đường trượt xuống, dễ dàng cầm lấy nơi yếu đuối nhất của Lưu Liên Thành.
"Ngươi..." Lưu Liên Thành kinh hô một tiếng, thân thể bắt đầu run rẩy kịch liệt, trong đầu không khỏi thầm nghĩ, không phải vừa rồi người nọ là một vẻ hơi thở mong manh sao? Sao giờ lại một vẻ khí lực tràn trề thế này?
Nhưng, cuối cùng thì bàn tay chà đạp trên người Liên Thành vẫn là ngừng lại, lại nghe tiếng đối phương nói đầy thất vọng cùng bất mãn, "Quả nhiên... đúng là không được."
Lưu Liên Thành nhổm dậy, bình ổn lại hô hấp hỗn loạn, nhìn từng giọt mồ hôi đang nhỏ ra trên trán đối phương, vết máu thâm sì trước ngực, còn có hơn mười vết kiếm thương khác trên người, trừng mắt liếc đối phương một cái, "Ngươi còn biết không được sao?"
"Ừm..."
Chiến giáp hoàng kim đã cứu Vũ Văn Thác một mạng. Mũi tên Mạnh Kỳ Hữu bắn ra dù khí thế rào rạt nhưng lực sát thương cũng hữu hạn. Cho nên, mũi tên dù đâm vào da thịt nhưng không gây ra thương thế nguy hiểm. Chỉ là, do không được xử lý kịp thời nên Vũ Văn Thác bị mất máu quá nhiều, cộng thêm việc trải qua một đêm chiến đấu kịch liệt khiến nội lực cạn thiệt nên vừa rồi mới bị choáng một chút.
Lưu Liên Thành vốn có kinh nghiệm rút tên từ trước. Hắn biết, khi rút tên khỏi vết thương, bên cạnh thao tác phải nhanh, chuẩn, kiên quyết thì điểm quan trọng là người bị thương có thể vượt qua một khắc khi mũi tên kia bị rút ra hay không. Mà hiện nay, Lưu Liên Thành vừa từ từ truyền vào cơ thể Vũ Văn Thác một đạo chân khí, chặt chẽ bảo vệ tâm mạch của Vũ Văn Thác. Cho nên, dù thân thể này phi thường suy yếu vẫn có thể dễ dàng vượt qua thời khắc nguy hiểm đó. Lưu Liên Thành đổ lên miệng vết thương kia chút kim sang dược tùy thân, lại xé nội y sạch sẽ trên người để băng bó cho Vũ Văn Thác. Sau đó, Lưu Liên Thành để Vũ Văn Thác dựa người lên vách động, cau mày đánh giá thương thế cùng gương mặt đầy máu của đối phương. Vừa rồi, hắn đã dùng gần hết thuốc trị thương trên miệng vết thương trên ngực, nếu cứ để như vậy...
Vũ Văn Thác nhìn vẻ mặt xám xịt của Lưu Liên Thành, biết rõ trong lòng người nọ đang nghĩ gì, liền đặt tay lên má đối phương, nói, "Đừng lo, ta... không chết được đâu."
"Vũ Văn Thác, ngươi chảy máu nhiều sắp quắt thành cái xác khô rồi, còn muốn ở đây tỏ vẻ anh hùng sao?"
"A. Vì ta chính là Bắc Chu Thái tử điện hạ oai hùng bất phàm... á.... thiên hạ vô địch... á..." Vừa nói, miệng vết thương khẽ bị động làm Vũ Văn Thác một trận nhe răng nhếch miệng, nhưng vẫn không quên nói đùa vài câu mồm mép.
Khóe môi Lưu Liên Thành cong lên, "Liền giống như con rết trăm chân không thừa nhận chết đông
vì lạnh*[đại để, chết đến nơi mà sống chết không chịu thừa nhận] sao?"
"... Ly Yến, ngươi không thể nói chuyện dễ nghe một chút sao?"
Nhìn đối phương vẫn còn khí lực nói chuyện vô nghĩa, Lưu Liên Thành cũng hơi yên tâm một chút, nhìn bốn phía xung quanh, trong động còn có tiếng róc rách của dòng nước chảy qua, lại có tiếng gió vi vút không ngừng, xem ra không phải động kín. Không chừng, phía bên kia động có thể có một cái động thiên nhiên khác. Vì vậy, Lưu Liên Thành cúi đầu nói với Vũ Văn Thác,
"Ngươi nghỉ ngơi trước một chút, ta qua bên kia xem thử."
Vũ Văn Thác mệt mỏi gật đầu. Lưu Liên Thành lại nhìn hắn một cái, sau đó, đi sâu vào trong động. Ước chừng qua gần nửa canh giờ, tiếng thác nước ngày càng nhỏ mà phía trước có một vệt sáng chói thoát ra từ một khe hở.
Nghiêng người lách qua cửa động, lập tức, Lưu Liên Thành bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ.
Đây là một nơi gần như không thể dùng từ ngữ để hình dung. Trước mắt, cỏ cây xanh tươi cùng mây trắng đầy trời. Một dòng suối tươi mát, trong lành róc rách chảy xuôi vào một hồ nước trong vắt nhìn thấy đáy ở chính giữa. Hai bên được vây quanh bởi một rừng đào chi chít quả, thơm ngát như một bức tranh thủy mặc. Lúc này, một tia nắng sớm len đến khiến sương trắng trong sơn cốc như được nhuộm thêm chút sắc vàng, càng khiến cảnh sắc nơi đây như chốn bồng lai, nhập vào trong mắt khiến người khác khó quên.
Sự thật chứng minh, trời không tuyệt đường người. Nơi tiên cảnh này chính là nơi chữa thương tốt nhất. Nơi đây, có đủ loại dược thảo quý giá khó tìm trên khắp thế gian. Hồ nước trong vắt kia lại có tác dụng trấn tĩnh tâm thần, chữa lành miệng vết thương.
Vũ Văn Thác nghiêng người dựa vào thân cây đại thụ, trước ngực đang được một bàn tay thon dài bận rộn chăm sóc. Người nọ cúi đầu, lộ ra cần cổ trắng nõn, mảnh khảnh. Cơ thể đối phương truyền ra khí tức thanh thảo thơm ngạt khiến Vũ Văn Thác không khỏi cảm thấy tâm viên ý mãn* [thỏa mãn]. Sau vài ngày tĩnh dưỡng, miệng vết thương trên ngực hắn đã không còn rỉ máu. Các thương thế khác trên người, nhờ tác dụng của nước hồ, cũng đã chậm rãi đóng vảy. Từ chỗ đang lên da non truyền đến cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
"Tốt lắm." Lưu Liên Thành buộc lại băng vải trên miệng vết thương, sau đó, vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt nóng rực của đối phương.
"Ly Yến..." Vũ Văn Thác nhìn nam tử đứng khuất dưới bóng râm loang lổ của tán cây trước mặt, nhẹ nhàng giúp đối phương vén sợi tóc xòa xuống trước mặt ra sau vành tai, cúi người chạm lên môi đối phương, "Ta đã nghĩ, ngươi sẽ không đến."
Lưu Liên Thành ngừng lại, ngước nhìn rồi đưa tay xoa má đối phương, khóe môi thoáng qua một tia cười mỉm, "Vũ Văn, ta chỉ biết, ta không muốn ngươi chết."
Ta không muốn ngươi chết.
Vậy là đủ.
Tim Vũ Văn Thác đột nhiên nảy lên. Hắn nheo mắt, dùng sức ôm lấy thân hình người trước mặt.
Từ xa, một cơn gió nhỏ khẽ lướt tới, thổi rơi những bông hoa trên cành. Trong tích tắc, ngàn vạn cánh hoa rực rỡ bay đầy trời. Từng đám mây trắng xóa như bông phía sau Vũ Văn Thác chợt phiêu tán. Lưu Liên Thành thấy trước mắt một mảnh mông lung. Hắn không rõ hắn bắt đầu lưu luyến cái ôm của người này từ khi nào? Còn cả đắm chìm trong khao khát truy cầu sự ôn nhu của người nọ mà quên mất những toan tính, hận nước thù nhà? Lúc này, hắn chỉ đơn giản muốn được tạm ly thế tục, cùng đối phương ở một chỗ, da thịt tương giao, miệng lưỡi giao triền, truy tìm lẫn nhau.
Vũ Văn Thác cúi đầu, thì thầm bên tai Lưu Liên Thành, "Ly Yến... ngươi làm Ly Yến của mình ta, được không?"