Tôi dại ra nhìn đống hồ sơ xuất hiện một cách vô căn cứ trên mặt đất, đầu óc vốn đang hỗn loạn nhất thời càng thêm quay cuồng. Hình như cảm thấy trạng thái của tôi giờ phút này vẫn chưa đủ tệ hại, thanh âm làm tôi rợn tóc gáy lại một lần nữa vang lên bên tai.
“Tí tách”
Một khắc kia, tôi thật sự muốn khóc lên thành tiếng.
“Đừng đeo bám tôi nữa……. chuyện không liên quan đến tôi mà…….” Tôi mệt mỏi ôm đầu, yếu ớt thì thào.
“Tí tách”
Tôi thình lình nhấc chân chạy nhanh xuống lầu hai, liều mạng chạy về hướng cầu thang phía tây. Tôi một đường chạy vội tới phía tây, khi cầu thang đã hiện ra trước tầm mắt thì bỗng nhiên sững lại cước bộ. Bảy bản hồ sơ, lặng lẽ nằm ở đó, giống như ngay từ đầu chúng nó đã được đặt ngay tại nơi này.
Tôi theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía đông, xác nhận tôi không phải trong lúc vô ý đã chạy trở về cầu thang phía đông.
“Tí tách”
Đầu óc tôi ‘oang’ một tiếng đình trệ, tựa như có gì đó nóng rực đột nhiên nổ tung! Ngọn lửa nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân tôi! Mỗi tế bào trong cơ thể đều đang bị thiêu đốt!
Tôi dùng hết khí lực toàn thân, khàn giọng gào thét vào không trung: “Vì sao lại bám lấy tôi! Người hại anh không phải là tôi! Là Viên Phi! Anh đi tìm hắn a! Hắn ở trên lầu ba! Kẻ thù của anh ở lầu ba! Đừng tới tìm tôi nữa!”
Choáng váng sau khi rống to khiến tôi ngã ngồi trên mặt đất, thở phì phò từng hơi từng hơi. Nghiêng tai lắng nghe, mới phát hiện không biết bắt đầu từ khi nào tiếng nước đã biến mất. Thế nhưng, hàn ý sởn gai ốc vẫn chưa biến mất, trái lại, tôi bản năng cảm giác được trong không khí có một cỗ khí thế khiến người ta sợ hãi đang nhanh chóng thành hình, tín hiệu nguy hiểm đang vang lên từng hồi lớn báo động trong đầu tôi, nhưng tôi không biết mối nguy này sẽ hiện ra như thế nào.
Bỗng nhiên một cỗ lực đạo mạnh mẽ đột nhiên túm lấy chân tôi kéo đi! Tôi kinh hãi nhoài người về phía trước, trên chân không có cảm giác khác thường, giống như động tác này chỉ là do chân tôi bị co rút. Tôi đờ đẫn đứng dậy, bỗng nhiên dưới chân lại một lần nữa bị lực đạo mạnh mẽ giữ chặt lấy! Lúc này đây tôi rõ ràng cảm giác được cổ chân mình đau buốt, giống như bị kìm nhổ đinh kẹp lấy thật chặt đến vô phương chạy trốn.
Cổ lực đạo vô hình kéo lấy tôi lướt nhanh về phía trước, tôi liều mạng dùng móng tay cào vào sàn nhà bóng loáng, vọng tưởng kìm hãm lại được lực lượng này! Móng tay bị gãy khi xẹt qua sàn nhà, phát ra tiếng vang đáng sợ, tôi kêu lên đau đớn, giống như một món đồ chơi không thể giãy dụa bị chủ nhân một đường kéo dài, loại tốc độ nhanh dị thường này khiến tôi hiểu được nếu cứ như vậy trực tiếp va chạm vào vách tường, đủ khiến tôi tan xương nát thịt!
Tôi vốn tưởng rằng mục tiêu của nó là bức tường hoặc cửa sổ cuối hành lang. Đập vào tường khiến cho tôi vỡ nát xương mà chết, không, có lẽ không chết ngay lập tức được, mà là xương bị gãy nứt đâm vào nội tạng, từ từ xuất huyết bên trong dẫn đến tử vong. Hoặc là ném ra khỏi cửa sổ khiến tôi giống như ôtô chuyển động tốc độ cao bỗng nhiên bay lên không, dù cho đây chỉ là chiều cao hai tầng lầu cũng giống như vách núi vạn trượng mà tan xương nát thịt.
Tốc độ đáng sợ, nếu không phải trước mắt không có thứ gì, tôi sẽ nghĩ rằng mình đang bị ôtô kéo đi. Nguyên lai cảm giác người đang sống bị kéo lê sau ôtô mà chết chính là như vậy, nhanh đến chóng mặt, vô lực giãy dụa……..
Nếu đối phương chính là một người học vật lý, vậy càng thêm đáng thương, bởi vì đại não hắn thậm chí vẫn theo bản năng mà phân tích, trọng lực dưới loại tình huống này gia tăng tốc độ sẽ dẫn đến lực tác dụng như thế nào.
Tôi chết chắc rồi, đại não của tôi nói cho tôi biết.
Thế nhưng nó lại đột nhiên ngừng lại, chợt nâng tôi lên, tôi giống như một tấm giẻ rách lộn người giữa không trung rồi rơi xuống dưới cầu thang! Thân mình đột nhiên chấn động, tôi cảm giác có thứ gì đó giống như một lá chắn mềm mại va vào tôi, va chạm này giảm đi khá nhiều lực, nhưng tôi vẫn bị rơi đến lục phủ ngũ tạng đảo lộn, thiên toàn địa chuyển, toàn thân mất đi tri giác.
Tiếng thở dốc nặng nhọc yếu ớt lay tỉnh ý thức tôi, một thân thể gian nan từ bên cạnh tôi bò tới, run run kéo tôi vào trong lòng, lại như sợ tôi bị gãy xương mà thật cẩn thận, tôi có thể cảm giác được hai tay hắn run rẩy cũng không chỉ là do sợ hãi, còn bởi do sau khi va chạm tạo thành phản ứng kịch liệt.
“Tiêu Vũ………”
Thanh âm hắn vô cùng suy yếu, lao xuống đỡ lấy một người đang rơi dưới tốc độ cao như cánh quạt, sau đó song song rơi xuống nền xi măng cứng chắc, hắn không có khả năng vẫn an nhiên khỏe mạnh, có lẽ tình huống còn xấu hơn cả tôi. Sao lại ngốc như vậy……. liều mạng cứu tôi như thế……..
Viên Phi…………
Tôi không thể nâng tay, cũng không có cách nào di động thân thể, thần kinh tê liệt đang khôi phục cũng khiến tôi không thể mở miệng nói chuyện. Thứ duy nhất vẫn bình thường, chính là tuyến lệ của tôi, tôi ngẩn ngơ nhìn ánh mắt vạn phần khẩn trương của Viên Phi, nước mắt không nghe lời cứ chảy xuống…….
“Đừng sợ……. đừng sợ…… có tôi ở đây…….. cậu không có việc gì………”
Thanh âm run rẩy của Viên Phi gần như không thể phân biệt hắn đang nói cái gì, sự run rẩy này, có vài phần nghĩ lại mà sợ sau khi sống sót qua tai nạn? Có vài phần hoảng hốt lo lắng cho sinh tử của tôi? Lại có vài phần……… là đối mặt với tội lỗi của mình mà khiếp đảm?
“Đừng tổn thương cậu ấy…….. Tôn Nhạc…….. xin anh đừng giết cậu ấy…… là tôi không tốt…….. tất cả đều là sai lầm của tôi…… đừng giết cậu ấy……..”
“Tí tách”
Nó đứng ở lầu hai, lẳng lặng nhìn chăm chú vào hai con người chật vật quỳ rạp trên mặt đất đang kéo dài chút hơi tàn. Tri giác của tôi chậm rãi khôi phục, lập tức kéo theo sau đó là đau nhức đến mức hai mắt đều không thể mở ra được. Tựa như toàn thân bị thứ gì bén nhọn đâm vào, trong miệng có mùi tanh ngọt. Viên Phi dùng thân mình hắn bảo vệ tôi, hô hấp của hắn lúc nhanh lúc chậm, thường phải hít hai ngụm khí mới có thể thở ra một hơi, hắn nhất định ngã trúng chỗ nào……….
“Tí tách”
“Đừng giết cậu ấy….. là tôi không tốt……. đừng giết cậu ấy………..”
Đau khổ dùng thanh âm yếu ớt cầu xin…… cũng không phải cho bản thân hắn…….. mà là cầu xin cho một kẻ trước đó không lâu còn quyền đấm cước đá với hắn……
Hắn rõ ràng sợ hãi như vậy, thậm chí đến bây giờ cũng chưa dám ngẩn đầu nhìn về phía Tôn Nhạc mơ hồ. Hắn nhát gan như vậy, vì sao bi thương tràn đầy trong mắt vì tôi mà biểu lộ? Vì sao đối tượng cầu xin một cơ hội sống sót trong miệng vẫn chỉ là tôi?
Đáng giá sao? Tôi là kẻ đã đem tất cả sai lầm đổ lên đầu hắn, tôi là kẻ đem hết thảy bi thống giận chó đánh mèo lên người hắn, tôi thậm chí là kẻ đã biết rõ hắn trầm sâu trong tự trách nhưng vẫn không thể kiềm chế được mà còn giáng thêm hai đao………
“Đừng giết cậu ấy…… đừng giết cậu ấy…..”
“Tí tách”
Dần dần, tiếng nước biến mất hoàn toàn. Viên Phi vẫn còn dùng thanh ấm yếu ớt của hắn thì thào cầu xin, thanh âm càng ngày càng nhỏ, chậm rãi tiêu tan. Hắn chầm chậm ngẩng đầu, động tác chậm chạp khó khăn, khiến cho trái tim tôi âm ỉ đau.
*****
“Anh ta….. hình như đi rồi…….” Viên Phi ngẩn ngơ như người vừa tỉnh mộng, khó có thể tin lẩm bẩm nói.
“Đúng…….. không……. dậy…….” tôi dùng hết tất cả khí lực mới có thể đem ba chữ này nặn ra, thanh âm khàn khàn giống như của người khác.
Viên Phi thở dài nhẹ nhõm một hơi, không biết biểu tình trên mặt là khóc hay cười, hắn lúc này trầm tĩnh lại nằm xuống đất, từng hơi từng hơi thở phì phò.
“Tôi thực lòng xin lỗi cậu…… tất cả đều là do tôi không tốt………..”
Viên Phi nắm lấy một bàn tay của tôi, hai con người không còn chút sức lực chỉ có thể yếu ớt đưa tay đan vào nhau. Nhưng cảm giác chạm vào đối phương không hiểu sao lại có thể an ủi tâm linh bị thương, dường như khe hở giữa hai bàn tay bị một thứ ràng buộc vô hình bổ khuyết vào, chặt chẽ đến mức như dung nạp cả trời đất.
“Không phải………” tôi có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, lại không biết nên mở miệng như thế nào.
“Tất cả đều là tôi không tốt…… tất cả mọi người đều bởi vì tôi mà chết……. là tôi đốn mạt…… tất cả đều là sai lầm của tôi……. Là tôi làm liên lụy mọi người…………”
“Không phải………” nước mắt tôi dường như không dừng lại được nữa, không ngừng rơi xuống.
“Thực xin lỗi, Tiêu Vũ……” Viên Phi cố hết sức đứng lên, lấy ngón tay lau đi lệ thủy nơi khóe mắt tôi….. “Đừng khóc……. Là tôi không tốt………. đừng khóc…………”
Tôi bản năng hướng hắn vươn tay, một cái ôm vô cùng ỷ lại cứ như vậy tự nhiên hình thành, tôi chôn vào lồng ngực hắn. hắn gắt gao ôm lấy tôi.
Nước mắt tôi thấm ướt cả đầu vai hắn, tôi nghẹn ngào nói: “Không cần giải thích với tôi…….. tôi không đáng……. Tôi bán đứng cậu…….. tôi thế nhưng lại kêu anh ta đi tìm cậu………. thế nhưng lại nói cho anh ta biết cậu ở lầu ba……. Tôi thật đê tiện…… tôi bán đứng cậu để tìm đường sống cho mình…….. tôi……….”
“Suỵt…….. đừng nói nữa……. cái gì cũng đừng nói……..”
Viên Phi cúi đầu, nhẹ nhành hôn lên môi tôi. Tôi bản năng ôm chặt lấy cổ hắn, si mê làm sâu thêm nụ hôn này. Bởi vì tôi giờ đây, nguyện ý vì hành động ôn nhu này mà trả giá sinh mệnh. Viên Phi cũng kịch liệt đáp trả lại tôi, môi răng quấn quít khiến cho tình cảm của tôi chậm rãi bùng cháy.
Viên Phi cũng không có khinh thường tôi, ngược lại càng thêm ra sức ôm lấy tôi. Tôi lập tức thể nghiệm được tâm tình khi Viên Phi nói cho tôi nghe hết thảy, hắn khi đó, cần nhất chính là tha thứ cùng bao dung vô điều kiện, mà không phải thương tổn sâu sắc hơn……. Nguyên lai, khi đau đớn sám hối, sự đáp lại của đối phương sẽ tiếp thêm cho ngươi động lực, có thể khiến trái tim đã mất hết can đảm một lần nữa đập lại.
Tôi được tha thứ………. Tôi làm ra chuyện quá đáng như vậy…….. tôi vẫn được tha thứ…….
Viên Phi………. Thực sự rất xin lỗi……… thật sự…….. cảm ơn cậu……….
Rất lâu sau đó về sau, chung tôi mới kết thúc nụ hôn sâu này. Không ai mở miệng nói chuyện lại, cứ như vậy duy trì tư thế ôm nhau, im lặng cảm thụ hô hấp lẫn nhau hoa động không khí. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, dần dần, cảnh tượng trước mắt bắt đầu sáng ngời, ngày, rất nhanh sáng.
“Hẳn là…… sẽ không đến nữa………” Viên Phi nhẹ giọng.
“Trở về đi.” Tôi nhỏ giọng nói.
“Ân.”
Hai chúng tôi dựa vào vách tường chậm rãi đứng lên, lúc này mới phát hiện toàn thân đều như rời rạc cả ra. Khắp người cả hai đều trầy xước, cánh tay phải của tôi sưng lên, chân trái sưng phù như bánh mì. Hai tay Viên Phi trầy da vô cùng nghiêm trọng, rướm tơ máu, trán hắn sưng lớn như bánh bao. Cả hai đều nhìn thấy sự thảm hại của đối phương, phụt cười, lập tức đau đến la oai oái.
Tôi dẫn hắn, hắn đỡ tôi, hai thương binh không biết là nên đến bệnh viện hay về phòng ngủ, gian nan đi giữa sân trường. Vô tình gặp sinh viên chạy bộ buổi sáng thấy hai đứa tơi tả nên chăm chú nhìn, còn tốt bụng thân thiết hỏi có cần hỗ trợ hay không, hỏi hai chúng tôi là bị ai đánh thành như vậy.
Chỉ cười nói là trốn ra tiệm net suốt đêm, lại xúi quẩy đụng phải thanh niên quá khích thua CS* gây ẩu đả, kết quả hai thằng vô tội chúng tôi đã quang vinh gặp họa. Sau đó thành khẩn mà cự tuyệt ý muốn giúp đỡ của đối phương, tiếp tục chật vật bước đi. Vốn định đi đến phòng y tế kiểm tra một chút, đi được nửa đường mới nhớ ra giáo viên y tế không có khả năng đến trường sớm như vậy, đành phải từ bỏ, quay trở lại kí túc xá.
*Counter Strike
“Chờ trời sáng hẳn, hai chúng ta xin phép đi bệnh viện kiểm tra một chút.” Viên Phi xuýt xoa nói.
“Học sinh phòng 308 không cần xin phép, dù sao cũng sẽ không bị ghi trốn học.” Tôi tự giễu nói.
Tình huống đặc biệt của 308 cho phép đám chúng tôi có thể không chú ý đến kỷ luật trường, tùy ý lên lớp, giáo viên vẫn hết sức thông cảm mà giúp đỡ chúng tôi “hảo hảo nghỉ ngơi”.
Rốt cục ở vô số ánh mắt chằm chằm của mọi người đi về ký túc xá, quản lý viên trợn tròn mắt khẩn trương giúp đỡ chúng tôi lên lầu, không để cho chúng tôi cự tuyệt. Tôi cùng Viên Phi càng thêm buồn cười, cũng đành phải tuân theo, đồng thời phát hiện đối với một người bị thương mà nói, ở tại tầng năm thật sự là rất thử thách đối với sức chịu đựng của thân thể.
“Một lát nữa phòng y tế có người đến, tôi sẽ mời bọn họ đến xem.”
Quan tâm của quản lý viên làm tôi vô cùng cảm động, hơn nữa phát hiện mình đã tưng bừng trở thành giai cấp đặc quyền, khi không được khỏe thì giáp viên y tế sẽ chủ động đến khám cho.
“Đúng rồi……… tối hôm qua có gì khác thường không? Có nghe thấy tiếng nổ hay gì gì đó không?” Tôi dè dặt dò hỏi.
Tiếng vang lớn như vậy phát ra giữa không gian yên tĩnh, còn có tiếng la hét của tôi, không có khả năng mọi người không nghe thấy chút gì đi? Nguyên bản hẳn là khiến cho xôn xao, nhưng đi suốt một đường, vẫn thái bình đến không thấy một tia bất thường nào cả.
“Không có a.”
“Nga……. Vậy không có việc gì.”
Tôi đơn giản chấp nhận rằng hết thảy phát sinh tối hôm qua chỉ có trong trí nhớ của tôi và Viên Phi. Không gian kia chỉ có hai người chúng tôi, không có “người” khác. Cho nên, chuyện ở một không gian khác, sẽ không quấy nhiễu đến không gian này.
Mở ra cửa phòng ngủ, liếc mắt một cái nhìn thấy lão Đại đang đứng ở giữa phòng.
Tôi vừa mừng vừa sợ khập khiễng bước qua: “Lão Đại! Hóa ra anh đã trở về! Làm chúng tôi lo lắng muốn chết!”
Khi đi đến đối diện Ngô Phàm, tôi mới ý thức được không bình thường. Hai mắt Ngô Phàm đăm đăm, đôi môi trắng bệch, hơi run rẩy, trên tay cầm đèn pin mini, vẫn còn bật sáng.
“Lão Đại?” Tôi cuốn quít gọi một tiếng.
“Thủy tinh……..” hai mắt Ngô Phàm dại ra khiến người sợ hãi, hắn cứ chằm chằm nhìn về phía trước, giống như thấy phải chuyện tình đáng sợ nhất thế gian…. “Thủy tinh………. Thủy tinh vỡ……..”
“Lão Đại?” tôi vội vàng bắt lấy hai tay Ngô Phàm, hắn tựa hồ không còn tri giác, mềm oặt thuận theo lay động của tôi: “Lão Đại! Anh làm sao vậy!? Lão Đại!”
“Mau! Mau đi gọi người!” Viên Phi hướng quản lý viên đang ngẩn ra hét lớn.
Hơn mười phút sau, lão Đại được xe cứu thương chở đi, vốn bác sĩ cảm thấy tôi và Viên Phi cũng nên đi bệnh viện kiểm tra một chút, thế nhưng cảnh sát tới cản chúng tôi lại, yêu cầu thẩm vấn. Vì thế bác sĩ chỉ kiểm tra sơ qua một chút, nhận thấy tình huống không có nghiêm trọng liền rời đi.
Kết quả, tôi và Viên Phi ngay cả đi đường cũng rất khó khăn đã bị đưa đến phòng giáo vụ. Lúc này cảnh sát đã đến ít nhất mười mấy người, vây quanh tôi và Viên Phi, chia làm hai nhóm thẩm vấn chúng tôi, còn một số cảnh sát khác đang rất bận rộn, nhân số kinh người, không hổ là “án kiện quan trọng”. Bên phía nhà trường chỉ có hiệu trưởng, chủ nhiệm ban, và chủ nhiệm giảng dạy được cho phép tiến vào, nhưng cũng chỉ là đảm đương việc bưng trà rót nước kiêm vai diễn phối hợp điều tra.
*****
“Tối hôm qua các cậu ở nơi nào?” Một nữ cảnh quan cầm bút nhìn tôi hỏi.
“Đi chơi net suốt đêm.” Tôi bình tĩnh trả lời.
“Vậy thương tích trên người các cậu là chuyện gì xảy ra?”
“Trong tiệm net có mấy người chơi game thua liền động tay động chân, chúng tôi chỉ là xui xẻo bị cuốn vào trong đó.” Phát hiện kỳ thật tôi rất có thiên phú nói dối.
Nữ cảnh quan lộ ra vẻ mặt không hài lòng: “Tối hôm qua quanh khu vực này không có thu được tin báo gây rối gì cả.”
“Có lẽ là ông chủ sợ rắc rối, không báo cánh sát.”
“Vậy các cậu lên mạng ở nơi nào? Tên gọi là gì?”
Tôi trầm mặc một chút, cố ý vẻ mặt vô tội hỏi: “Chúng tôi lên mạng ở nơi nào thì có liên quan gì trọng đại sao?”
“Bạn học Tiêu Vũ, tôi hy vọng cậu có thể phối hợp điều tra với cảnh sát!” giọng nói nữ cảnh quan hơi đề cao, rốt cục vẫn là một nữ cảnh trẻ tuổi, nhanh như vậy đã thiếu kiên nhẫn.
“Được rồi được rồi, tôi thành thật khai báo, kỳ thật tôi và Viên Phi đánh nhau, nhưng mà nội quy trường học sẽ xử phạt việc ẩu đả, cho nên mới nói dối.” Nói xong, tôi còn hướng hiệu trưởng đứng bên cạnh cười cười. Nữ cảnh quan rõ ràng không tin, vì thế tôi cao giọng hướng Viên Phi ở một đầu khác kêu lên: “Viên Phi, hai ta là bởi vì vấn đề nợ tiền mà đánh nhau đúng không?”
Viên Phi trong đám người ló đầu ra, dồn hết sức lớn tiếng kêu lên: “Đúng vậy! Tiểu tử ngươi thiếu tiền không trả!”
“Thiếu! Tiểu tử ngươi thiếu tiền của ta còn chưa trả mà! Dựa vào cái gì kêu ta trả a!” Tôi cũng kéo giọng lớn tiếng hô.
Kỳ thật giáo vụ không lớn, căn bản không cần phải đối thoại lớn tiếng như vậy, mà tôi lại cùng Viên Phi ầm ĩ kẻ xướng người họa. Chờ đến khi an tĩnh lại, cảnh sát khắp phòng đều dùng ánh mắt bất thiện nhìn bọn tôi.
Một vị nhìn đã có tuổi, hình như là cảnh quan lãnh đạo cầm lấy bản ghi chép trong tay nữ cảnh quan, cùng nàng trao đổi một chút, bình tĩnh nói với hiệu trưởng: “Chuẩn bị một gian phòng khác, tách ra thẩm vấn.”
Rất nhanh, Viên Phi liền bị dẫn ra khỏi phòng giáo vụ, có lẽ đến phòng khác rồi. tôi không khỏi buồn cười, bọn tôi đã thống nhất hết lời khai mà họ vẫn muốn tách ra, quá muộn rồi.
Đối mặt lão cảnh quan, tôi không khỏi đề cao cảnh giác, làm cảnh sát một thời gian dài sẽ biến thành lão du điều (người lọc lõi), không cẩn thận một chút có thể nói hớ.
“Tôi hút thuốc cậu không ngại chứ?” Lão cảnh quan hỏi.
Tôi nhún vai: “Chủ nhiệm không phản đối, tôi cũng không ý kiến.”
Chủ nhiệm giảng dạy nói: “Tùy ý tùy ý……..”
“Có thể tùy ý? Vậy em cũng hút một điếu được không ạ?”
Tôi cố ý nhìn về phía chủ nhiệm, hắn khó xử nhìn tôi. Tôi bội phần thống khoái, khi học trung học bởi vì tôi không tham gia đại hội thầy trò toàn trường nên bị hắn ghi lại một lần.
“Thôi không hút.” Lão cảnh quan sang sảng cười một chút, sau đó nhìn tôi nói: “Tiêu Vũ a, cậu rất bài xích chúng tôi a.”
Tôi cười cười, từ chối cho ý kiến.
Lão cảnh quan thở dài một hơi, đè thấp giọng nói: “Từ Bình mất tích.”
Tim tôi nhảy dựng một chút, nhưng lập tức gục đầu xuống che dấu đau xót trong nháy mắt.
“Người trong phòng 308 các cậu hình như gặp phải chuyện gì, một người tiếp một người gặp chuyện không may……..” lão cảnh quan tạm dừng một chút, chậm rãi nói ra từng chữ: “Mục Mộc đã chết.”