Lúc cùng Viên Phi trò chuyện, biết được lão Đại nằm ở phòng bệnh khoa Thần kinh lầu mười hai. Tôi không thể không cảm kích thiết bị chăm sóc của bệnh viện, khi tôi đang đấu tranh với xương cốt toàn thân, trong lúc vô tình phát hiện xe lăn xếp bên cạnh tủ quần áo. Ngoại trừ khi cánh tay chuyển động bánh xe kéo theo toàn thân đau đớn, xe lăn này quả thực là đại ân.
Bệnh viện vào ban đêm luôn lộ ra một phần quỷ dị, một mình một người đi trên hành lang yên tĩnh tối đen, khó tránh khỏi có chút dựng tóc gáy. Mùi thuốc khử trùng nồng nặc xông vào trong mũi, tôi không khỏi mẫn cảm lấy tay che mũi lại.
Mùi nước khử trùng……..
Bỗng nhiên, dường như có gì đó lóe lên trong đầu, thế nhưng quá mức nhanh chóng, tôi còn chưa kịp phân biệt nó là cái gì thì đã lướt qua mất. Tôi lắc đầu, mặc kệ ý niệm chợt lóe lên này, hết sức tập trung vào mục đích chính của mình.
Thời điểm tôi đề xuất đem mắt trả lại cho Tôn Nhạc mà không cần sát hại lão Đại, Tôn Nhạc cũng không có gợi ý gì nhiều, thế nhưng tiếng “tí tách” khe khẽ đã không còn tung tích. Tôi không biết điều này đại biểu cái gì, là ngầm đồng ý? Hay là bác bỏ?
Nhưng tôi biết tôi phải lập tức đi tìm Ngô Phàm, đem hết thảy nói cho hắn biết.
Tôi nằm ở tầng năm bệnh viện, mà lão Đại lại ở tầng mười hai, tuy rằng bệnh viện có lối đi dạng sườn dốc dễ dàng cho xe lăn giường bệnh ra vào, nhưng tôi không cho rằng dưới tình huống mỗi một cử động đều phải thở hổn hển thế này, tôi còn có khả năng đẩy xe lăn lên tầng mười hai.
Nghe tiếng leng keng của thang máy cách đây không xa, tôi ngẩn người, vốn tưởng rằng thang máy đã khóa lại, không nghĩ tới vẫn còn đang sử dụng! Tôi đang muốn lăn xe qua, bỗng nhiên nhớ đến, nhóm hộ sĩ phòng trực ban sẽ không lơi lỏng để tôi dễ dàng đi qua dưới mí mắt các nàng được ……
Vậy nên làm thế nào cho phải?
“Tí tách”
Tôi bỗng nhiên run lên, hàn ý rợn tóc gáy chậm rãi từ sau lưng đánh úp lại, tôi cứng đờ ngồi trên xe lăn. Ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Xa lăn chậm rãi chuyển động, tôi biết là Tôn Nhạc ở sau lưng đang đẩy nó, bởi vì tôi có thể ngửi thấy cái mùi gắt mũi kia một lần nữa xuất hiện.
Mùi hăng?
Ý niệm xoẹt qua lúc nãy lại một lần nữa hiện lên trong đầu, lúc này đây tôi đã bắt được nó! Tôi biết vì sao tôi lại cảm thấy được mùi này rất quen thuộc, bởi vì đây là mùi formalin, tôi từng ngửi qua loại mùi tương tự ở phòng tiêu bản sinh vật!
Formalin: dung dịch nước chứa 37% formandehit và 6-15% metanol. Chất lỏng không màu, có mùi formandehit. Chất khử mạnh dùng làm chất tẩy trùng và khử mùi hôi thối, để bảo quản tiêu bản giải phẫu, thuộc da, ướp xác.
Vì sao trên người Tôn Nhạc lại có vị đạo này? Một linh hồn đã chết vì sao lại có mùi này?
Chính xác mà nói, cho tới nay, mỗi lần tôi nhìn thấy Tôn Nhạc đều là thân hình mơ hồ mông lung như đêm tối, chưa từng có cảm giác của vật chất. Nhưng mà vì sao mỗi thời điểm anh ta đẩy tôi, tôi lại có thể cảm giác được sự tồn tại của “tay”? hơn nữa mỗi lần tại thời điểm đó, tôi liền có thể ngửi được mùi formalin?
Tôi càng nghĩ, đáy lòng càng có cảm giác sợ hãi, vội vàng đình chỉ suy nghĩ miên man của mình, sợ bản thân cùng đại não xa rời thường thức sẽ nghĩ ra nhiều lời giải thích khủng khiếp rợn người, trước khi tìm được đáp án chính xác đã tự dọa mình chết khiếp.
Xe lăn chuyển động chậm rãi đi qua phòng trực ban đèn đuốc sáng trưng, tôi theo bản năng rụt cổ, thật cẩn thận liếc mắt nhìn thoáng qua.
Trong phòng trực ban một mảnh bận rộn, vài vị hộ sĩ đang tìm kiếm gì đó, dù vậy, nhưng các nàng không lý nào không nghe được tiếng vang khi xe lăn chuyển động trên nền đá cẩm thạch chứ. Thế nhưng, tôi cứ như vậy lướt qua trước mắt các nàng, giống như trong suốt vô hình, không ai chú ý tới tôi.
Tôi nên sớm nghĩ đến, có anh ta ở phía sau tôi, không cần lo lắng vấn đề này.
Cửa thang máy lại ‘leng keng” vang lên không ngừng, mỗi lần tôi nghĩ nó sẽ khép lại thì giống như chạm phải thứ gì đó mà mở ra, tựa như có ai đang chờ đợi tôi……..
Xe lăn dừng lại trước thang máy, tiếng “tí tách” lại một lần nữa biến mất. Tôi cắn chặt răng, chuyển động bánh xe tiến vào trong thang máy, còn chưa kịp điều chỉnh lại, cửa thang máy đã khép lại rồi, nút bấm tầng mười hai sáng lên.
Tôi trợn mắt há mồm mà nhìn nút bấm tầng mười hai đang bật sáng, cho đến khi tiếng “tí tách” vang lên bên người, tôi lập tức theo phản xạ nhắm lại hai mắt.
Anh ta đang ở nơi này……. Anh ta ngay ở bên cạnh tôi….. tuy rằng tôi không nhìn thấy, nhưng anh ta thật sự……
Khoảng cách bảy tầng lầu ngắn ngủi, với tôi mà nói lại dài đằng đẵng như đường xuống hoàng tuyền.
Tuy rằng tôi vẫn nhắc nhở bản thân, mục đích của Tôn Nhạc là những người đã cướp đi một bộ phận trên cơ thể anh ta, tôi không nằm trong số đó, nhưng tôi vẫn không dám ở trong thang máy sáng sủa tìm kiếm sự tồn tại của anh……
“Cảm ơn anh….” Tôi dùng thanh âm yếu ớt như tiếng ruồi muỗi nhỏ giọng nói.
*****
Tôi không nhớ rõ mình đã trở lại phòng bệnh như thế nào, chỉ nhớ sau khi mình trở về liền mệt mỏi muốn chết, nằm bò trên giường ngay cả một chút khí lực cũng không có. Một đêm không mộng ngủ thẳng đến hừng đông, sau khi mở mắt, nghênh đón tôi là cảnh quan đang cầm bảy tập hồ sơ kia hùng hổ dọa người đòi thẩm vấn.
“Mấy tập hồ sơ này vào ngày Từ Bình mất tích cũng biến mất khỏi két bảo hiểm trong phòng hiệu trưởng, vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?”
Tôi trưng ra vẻ mặt hoang mang: “Tôi không biết a.”
“Cô hộ sĩ đo huyết áp cho cậu đã khẳng định vào lúc hai rưỡi sáng, mấy phần hồ sơ này vẫn không có ở nơi này, vì sao bảy giờ sáng nay lúc kiểm tra phòng lại xuất hiện, trong khoảng thời gian từ hai rưỡi đến bảy giờ sáng nay cậu ở nơi nào? Làm gì?”
“Đang ngủ ở trên giường a, khuya khoắc còn có thể đi ra ngoài hóng gió sao?”
“Vậy tại sao xe lăn của cậu lại được mở ra? Thời điểm hai rưỡi sáng nó vẫn còn gấp ở bên cạnh tủ áo.”
“Phải không? Có lẽ nửa đêm nó bị bung ra đi?”
Thái độ qua quít của tôi khiến cho cảnh quan thẩm vấn khó chịu, ánh mắt không thiện cảm làm tôi lo lắng hắn sẽ nghiêm hình bức cung.
“Từ ba đến bốn giờ sáng nay cậu có đến phòng 309 tầng mười hai không?”
Tôi hoảng sợ, cảnh sát sao lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ có người đã nhìn thấy tôi?
“Tầng mười hai? Cảnh quan, ngài không phải cho rằng với tình trạng này tôi có thể chạy lên tầng mười hai ngắm cảnh chứ?”
Nam cảnh quan thẩm vấn tôi rốt cục lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn: “Tiêu Vũ! Xin cậu phối hợp điều tra! Vào lúc năm giờ sáng Ngô Phàm phòng 309 được người phát hiện ngã trong phòng bệnh, mắt phải đã bị phá hư! Mà cánh cửa vốn đã được hộ sĩ khóa lại bị mở ra! Chúng tôi có lý do tuyệt đối tin tưởng rằng có người đã vào phòng 309!”
Tôi kịch liệt run rẩy, chụp lấy cánh tay của cảnh quan: “Anh ấy thế nào? Là ai làm!? Lão Đại có chuyện gì hay không!”
Chẳng lẽ bởi vì tôi không thể đem mắt trả lại cho Tôn Nhạc, cho nên anh ta đã tự mình động thủ? Vậy lão Đại có nguy hiểm đến sinh mệnh hay không!?
Phản ứng quá khích của tôi khiến cho cảnh quan giật mình, thái độ dịu đi, ngược lại an ủi tôi: “Cậu ấy không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ sợ là khó tránh khỏi mù lòa…..”
Tôi thở phào một hơi, trầm tư một chút: “Là ai làm?”
Nam cảnh quan nhìn tôi, bình tĩnh nói: “Tuy rằng xem xét ở mặt ngoài, có vẻ như Ngô Phàm đập bể đĩa hoa quả, dùng mảnh vỡ đâm xuyên qua đồng tử, nhưng mà bác sĩ kiểm tra thần kinh cậu ấy tỏ ý Ngô Phàm đối với mảnh vỡ thủy tinh có cảm giác sợ hãi khó hiểu, rất khó tưởng tượng là tự bản thân cậu ấy động thủ. Hơn nữa cửa chính chắc chắn đã được khóa kỹ lại bị mở ra, cho nên chúng tôi không bài trừ có người giả tạo hiện trường khiến cho cảnh sát phán đoán sai hướng.”
Tôi cắn chặt khớp hàm, ủ rũ cúi đầu.
Là lão Đại tự mình làm…… hắn đâm vào mắt mình……
Lão Đại……
“Tối hôm qua hộ sĩ trực ban nói thang máy từng có tình huống dị thường, có vẻ như từng bị người sử dụng qua, nhưng hình ảnh trong máy quay thang máy từ thời điểm ba đến bốn giờ sáng không hiểu sao đều bị hư. Hết thảy sự trùng hợp này làm cho chúng tôi tin rằng, có người trong lúc đó đã làm cho tất cả phát sinh.”
Tôi không thể không thừa nhận bản thân mình đã nhẹ nhàng thở ra, ít nhất, trước mắt không có gì chứng minh rằng tôi từng đến phòng bệnh của Ngô Phàm, ít nhất, tôi sẽ không từ “người bị tình nghi” biến thành “hung thủ”……..
“Các ngài không phải cho rằng tôi với thương tích như vậy còn có bản lĩnh lọt qua trước tầm mắt phòng trực ban, phá hủy máy quay trong thang máy, cạy mở cửa phòng ngủ đã khóa trái, hạ độc thủ với một thanh niên cao lớn hơn tôi chứ?”
Vẻ mặt nam cảnh quan biến đổi, tôi có thể nhìn ra hắn cũng hiểu được giả thiết này rất không có sức thuyết phục. Mà nguyên nhân duy nhất khiến cho bọn họ hoài nghi tôi là hồ sơ xuất hiện trong phòng bệnh tôi, cùng với xe lăn được mở ra kia. Nhưng mà, chứng cứ như vậy cũng không có tác dụng gì, chẳng khác nào không có.
Nam cảnh quan tiếp tục thẩm tra, tôi mặc dù chỉ trả lời có lệ, nhưng giọng điệu “thành khẩn” rất nhiều, thái độ cảnh quan cũng dần hòa hoãn, sau khi viết xong bản ghi chép thì lấy dấu tay tôi, hắn liền rời đi. Tôi nằm trở lại giường bệnh, ngơ ngẩn dùng tay xoa xoa vết mực đóng dấu trên ngón tay cái, trước mắt dần dần bị hơi nước thấm ướt. Có phải đã……. Có thể kết thúc rồi hay không? Cuối cùng……
*****
Tôi tiếp tục ở bệnh viện dưỡng thương, thương thế Viên Phi so với tôi nhẹ hơn rất nhiều, chỉ ở bệnh viện một tuần liền được xuất viện. Sau đó hắn vẫn liên tiếp chạy vào thăm tôi, là thông tín viên duy nhất giúp tôi duy trì liên hệ với bên ngoài.
Cha mẹ tôi từ nước ngoài vội vã trở về chăm sóc tôi, sau khi tôi ra sức chứng minh mình không có việc gì, họ lúc này mới ngàn dặn vạn dò rồi trở về công ty. May là bọn họ ở nước ngoài không có nghe nói qua chuyện trong phòng ngủ chúng tôi, hơn nữa Viên Phi còn cố tình làm họ hiểu sai hướng là tôi tự mình trượt chân ngã xuống cầu thang. Nếu không phải đã kết thúc công việc ở công ty thì cha mẽ đã không thể về nước. À, không đúng, nếu vẫn chưa kết thúc xong công việc thì sẽ trực tiếp cho tôi xuất ngoại luôn.
Mắt phải của lão Đại vĩnh viễn mù, nhưng trạng thái tinh thần ổn định rất nhiều, đại khái hơn nửa tháng sau liền được người nhà đón xuất viện. Nghe Viên Phi nói, bởi vì mắt phải bị mù đã khiến cho thị lực mắt trái của lão Đại nhanh chóng giảm xuống, lúc đầu phía bệnh viện đề nghị phẫu thuật, nhưng bị lão Đại từ chối. Lý do là: Hắn trừ phi chính tai nghe được người quyên tặng đồng ý cho đi giác mạc, bằng không, cho dù có thư đồng ý cũng tuyệt không nhận.
Yêu cầu như vậy chẳng khác gì cự tuyệt giải phẫu……
Sau đó, lão Đại cũng không quay lại trường học, rất nhanh liền giải quyết thủ tục nghỉ học, cùng người nhà xuất ngoại, di dân sang Đức.
Án giết người liên hoàn phòng 308 có vẻ cứ như vậy mà trầm lắng xuống, cho đến khi thi thể của nạn nhân Từ Bình sau 10 ngày “mất tích” được phát hiện bên ngoài phòng hiệu trưởng, tử trạng khủng bố lại một lần nữa khiến cho trong ngoài vườn trường một trận khủng hoảng, hung thủ cùng động cơ vẫn như trước không rõ.
Điều tra không chút tiến triển vẫn kiên trì đến hơn một tháng, rõ ràng lâm vào bế tắc, tra xét đối với tôi và Viên Phi cũng lặng lẽ kết thúc, để lại một dấu chấm hỏi phía sau, nhóm điều tra cuối cùng giải thể, án kiện này chìm vào đáy nước.
Nếu Trung Quốc cũng có hồ sơ tuyệt mật, tôi tin rằng tất cả những gì đã xảy ra trong phòng 308 chúng tôi sẽ được ghi chép vào đó.
Sau hơn hai tháng nằm viện, rốt cục tôi cũng có thể đi lại bình thường, Viên Phi hưng phấn ôm tôi xoay vòng vòng trong phòng bệnh, kết quả bị hộ sĩ mắng xối xả.
Thật sự là thời gian hơn hai tháng vừa thoải mái lại vui vẻ, bởi vì tôi không bao giờ……. Phải lo lắng về bóng đen mơ hồ trong đêm tối kia nữa, không bao giờ……. Phải sợ hãi tiếng nước “tí tách” giống như kí sinh trùng trong xương tủy nữa. Mỗi đêm tôi đều say nồng khoái ý, không một lần bị ác mộng làm bừng tỉnh. Mỗi ngày tôi đều mỉm cười nghênh đón tia nắng ban mai, mỉm cười cất bước dưới tà dương, cô hộ sĩ rất thắc mắc vì sao tôi mỗi ngày đều cười không ngừng, rốt cục có chuyện gì có thể vui vẻ như vậy.
Tại sao không vui chứ? Nếu bạn gian nan tiến bước liên tục giữa sa mạc mênh mông không biên giới, đói khát khô khan khiến cho bạn ngay cả nước mắt cũng không chảy ra được, khí lực cuối cùng đã không đủ để chống đỡ thêm bước nào nữa, bạn bỗng nhiên nhìn thấy được một ốc đảo rộng lớn, không phải ảo ảnh trước khi chết, mà là thiên đường chân chân thật thật! Khi đó bạn sẽ làm gì?
Cười, đã là biểu hiện hàm súc nhất biểu đạt vui mừng như điên trong lòng bạn rồi.
Tôi lúc này đây, đang khẽ ngâm nga, nhanh chóng thu thập hành lý, bởi vì ngày mai tôi đã có thể xuất viện. Tôi đã bỏ không ít giờ học, mang tâm tình vừa hưng phấn lại vừa mất hứng chuẩn bị chấm dứt cuộc sống sâu gạo, trở lại thế giới thực tại.
“Đúng rồi, trước khi tôi đi nhất định phải mua mấy túi snack đậu hòa lan, ở nơi khác không thấy bán, ăn vô cùng ngon!”
“Uy uy uy, cậu cũng không phải con nít, còn ăn snack? Hơn nữa ăn nhiều đậu quá sẽ đánh rắm đó –”
“Đi chết đi!” Tôi cười mắng Viên Phi: “Mau đi mua!”
“Dựa vào cái gì tôi phải đi?” Viên Phi vẻ mặt bất mãn.
“Bởi vì muốn cậu ra tiền thôi!” Tôi trả lời trơn chu lưu loát.
“Dựa vào cái gì a ~” Viên Phi vẫn cố làm ra vẻ ồn ào.
“Ngoan ~~ nghe lời ~~” tôi sờ sờ đầu hắn, nhón chân lên nhẹ nhàng dùng môi chạm vào hai má hắn, sau đó vội vàng nhảy ra, tâm hoảng ý loạn nói: “Được rồi! Thưởng cho cậu! Đi nhanh về nhanh!”
Viên Phi sờ sờ hai má, cười ngu ngốc, vui vẻ đi ra ngoài. Sau khi hắn đi khỏi hai má tôi nóng bỏng, tim đập thình thịch, hại tôi không thể không lấy tay quạt quạt.
“Tiêu Vũ a Tiêu Vũ, da mặt của ngươi càng lúc càng dày!” Tôi lấy tay vỗ vỗ miệng, nhỏ giọng khiển trách: “Về sau không được làm ra loại chuyện tình như vậy nữa!”
“Trừng phạt” xong, tôi lại bắt đầu ngâm nga ca hát thu thập đồ đạc.
Đột nhiên. Một thanh âm cực kỳ bé nhỏ nhưng lại dị thường rõ ràng xuyên vào trong tai tôi:
“Tí tách”
CD