Tất cả những người ở phòng 308 đều bị triệu tập tới văn phòng hiệu trưởng, bầu không khí ở Dự Bắc trước đây chưa bao giờ căng thẳng như thế này. Xe cảnh sát vây quanh trường học, ngoài cổng chật ních phóng viên của các đài truyền hình và đám đông hiếu kỳ. Tôi cùng năm người khác bị cách ly phỏng vấn bởi các sĩ quan cảnh sát khác nhau, một lần lại một lần hồi đáp mấy câu hỏi đại loại như những lời nói, việc làm, cử chỉ gần đây của Khổng Lệnh Tâm, có gây thù kết oán với ai hay không, v.v…..
Tôi chưa nhìn đến tử trạng của Khổng Lệnh Tâm, nhưng theo những lời miêu tả vụn vặt của cảnh sát có thể đại khái tưởng tượng được: Khổng Lệnh Tâm nằm ở trên giường, da thịt toàn thân đều bị cắt nát vụn, bên trong huyết nhục mơ hồ thậm chí còn có thể nhìn thấy ẩn ẩn xương trắng, máu tươi bắn tung tóe đầy gian phòng, trên sàn nhà tất cả đều là máu loãng đỏ tươi……
Tử trạng tàn nhẫn đến ngay cả cảnh sát gặp nguy không loạn cũng phải tái mặt.
Là ai? Tại sao chứ?
Sau khi kết thúc cuộc thẩm tra kéo dài ba giờ, tiếp đến liền có chủ nhiệm ban, chủ nhiệm giảng dạy và thầy hiệu trưởng phân nhau nói chuyện, một bên khuyên bảo một bên an ủi chúng tôi. Tôi không có hơi sức đi bàn luận bọn họ nói cái gì, càng không có khí lực làm ra vẻ như vô sự, chỉ biết hồ đồ theo sát phía sau chủ nhiệm ban dọn tới phòng mới, 501.
Tầng năm là mấy phòng ngủ của sinh viên tốt nghiệp khóa này, kỷ luật tương đối lỏng lẻo, hơn nữa sắp tốt nghiệp nên bọn họ cũng đã sớm rời khỏi, cho nên phòng ngủ để trống rất nhiều. Sau khi tôi cùng đám bạn cùng phòng đối mặt nhau ở 501, không khí trong phòng liền có một cảm giác áp lực bất định, không ai nói chuyện, không ai nhúc nhích, chỉ im lặng ngồi vây quanh cái bàn, sắc mặt mỗi người đều tái nhợt.
“Hẳn là…… sẽ oanh động cả nước đó……” Tôi miễn cưỡng khẽ động khóe miệng, thật vất vả mới có thể phát ra ngữ điệu bình thường.
Không ai trả lời, tất cả vẫn trầm mặc như cũ, tôi rất muốn nói gì đó đùa vui một chút hoặc kể truyện cười, nhưng đại não lại hoàn toàn trống rỗng…….
“Cái bộ dáng kia……. Là người làm ra sao?”
Thanh âm Ngô Phàm từ trong yên tĩnh như trọng lôi giáng xuống, thân thể tôi cứng đờ, tim bắt đầu đập rộn không thể khống chế được. Những người khác hoặc nhiều hoặc ít cũng lộ ra đồng dạng hoang mang cùng sợ hãi: nếu là “người” làm, vậy hắn làm bằng cách nào? Bởi vì lưỡi dao dù vô cùng sắc nhọn cũng vô pháp đem một người chém thành huyết nhục mơ hồ trong vẻn vẹn một thời gian ngắn như vậy.
Trừ phi…… là một loại dao được chế tạo đặc biệt, từng tấc từng tấc chậm rãi chém ra……Hơn nữa lượng máu chảy ra như vậy, quả thực giống như là hung ác xé người ra từ giữa, miễn cưỡng chia làm hai nửa, hơn nữa trong suốt quá trình, người vẫn chưa chết…….
Tôi lần đầu tiên thống hận chuyên ngành sở học của mình, khiến tôi có thể lý giải rõ ràng để làm ra loại tử trạng này cần một trình độ khá khó, dẫn tới kinh hoàng phân tích rốt cục là ‘thứ gì’ có thể làm được……..
“Hẳn là sau khi hung thủ phá hủy thi thể xong thì đào tẩu từ cửa sổ……. Dù sao lầu hai cũng không cao lắm……Cho nên cửa mới khóa trái mà trong phòng không có ai…….” Thanh âm Tiểu Xán mang theo một tia run rẩy.
“Vậy hẳn là có dấu vết lưu lại! Nhưng mà cảnh sát cũng không tìm được dấu chân hoặc vân tay khả nghi nào!” tâm tình lão Đại bị kích động lên: “Từ khi hắn về phòng ngủ đến lúc chúng ta phá cửa, thời gian còn chưa tới mười phút đồng hồ! Máu từ miệng vết thương chỉ trong một thời gian ngắn như vậy có thể gần như chảy hết ra sao!? Lượng máu này căn bản là giống như sau khi bị người phá hủy thân thể, lại dùng dụng cụ nào đó hút toàn bộ ra! Còn có……”
“Đừng nói nữa!” thanh âm Mục Mộc vừa cao vừa the thé, hắn cơ hồ là điên cuồng hét lên: “Anh muốn nói cái gì? Anh muốn chứng minh cái gì! Điều tra là chuyện của cảnh sát, anh còn ở đó đoán già đoán non gì nữa!? Anh ngẫm lại lão Tam! Hôm nay hắn còn cùng chúng ta nói nói cười cười! Hiện tại không còn nữa, anh còn có tâm tình ở đây phân tích sao!?”
Trong nhất thời, phòng ngủ lần thứ hai lại rơi vào an tĩnh. Chỉ còn có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của mọi người.
“Các cậu……. có chơi trò chơi kia không?” thanh âm trầm thấp của lão Tứ – Từ Bình bỗng nhiên vang lên.
Hắn cũng không có nói ra quá nhiều từ ngữ, nhưng hình ảnh trước tiên đập vào trong đầu tôi chính là trò chơi trong phòng họp. Tôi nhìn Mục Mộc cùng Viên Phi, mặt bọn họ đồng dạng cắt không còn hột máu cho thấy những gì họ nghĩ đến cũng giống tôi……
“Các cậu thực sự đã chơi?” Ngô Phàm lớn tiếng kêu lên.
“Chơi thì thế nào! Làm gì có ma quỷ! Không có!” Mục Mộc cơ hồ đập bàn đứng lên, hướng về phía lão Đại mà rống giận.
Tôi biết hắn vì sao lại kích động như thế, bởi vì hắn cũng đã suy đoán ra rồi đi? Cái kia không hiểu sao lại có thêm một người……
“Đừng làm cục diện thêm rối loạn, có lẽ hai sự việc này căn bản không liên hệ với nhau!”
Tôi ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại gần như chắc chắn sự việc có liên quan đến trò chơi kia. Bởi vì tôi nghĩ đến bóng đen nửa đêm đi đến giường Khổng Lệnh Tâm, có lẽ…… Đó thật sự không phải người trong phòng của chúng tôi…….
Hô hấp của tôi trở nên có chút gian nan.
Bởi vì chúng tôi chơi trò chơi đó, cho nên đã gọi ra thứ gì không sạch sẽ sao? Khổng Lệnh Tâm là vì như thế mới chết sao? Nhưng mà nguyên nhân đâu? Chính là bởi vì chơi trò chơi này thì nhất định phải chết?
Vậy…… tôi cũng chơi trò này…….?
“Các cậu ai đã chơi hả, nói mau!” lão Đại trừng mắt với chúng tôi, hai tay nắm chặt thành đấm.
“Tôi, Mục Mộc, Khổng Lệnh Tâm, Viên Phi……” Tôi hữu khí vô lực trả lời.
“Đại ca! Anh đừng như vậy!” Tiểu Xán bị dọa tới khóc nức nở: “Có lẽ căn bản không quan hệ đâu, đừng tự mình dọa mình!”
Lão Đại đi tới đi lui trong phòng, căng thẳng chà xát tay, thỉnh thoảng đẩy đẩy mắt kính trên mũi. Tôi biết hắn đang suy nghĩ đối sách, tuy rằng đáp án trước mắt của hắn làm tôi cả người phát lạnh, nhưng cũng chỉ đành vô lực.
Nếu thật sự là có “thứ gì đó” như đã nói…….. còn có thể có biện pháp nào?
“Gọi ‘nó’ ra một lần nữa đi.” Thanh âm lão Tứ lần thứ hai khuấy lên một hồi gợn sóng.
“Cậu điên rồi!?” Mục Mộc không thể kiềm chế, nhảy dựng lên.
“Nếu thực sự có thứ gì đó không sạch sẽ, chúng ta hãy hỏi nó vì sao cần phải làm như vậy. Còn nếu như vốn dĩ không tồn tại ‘thứ kia’, mọi người cũng được an tâm, không phải sao?”
Biểu tình, ngữ khí của lão Tứ đều thật bình đạm, vẻ mặt gặp nguy không loạn kia làm tôi có chút bội phục.
“Tôi tuyệt đối mặc kệ!” Mục Mộc thét chói tai.
“Cậu cũng đã từng gọi ‘nó’ ra, cho dù không chơi lại, cái ‘thứ đó’ cũng đã xuất hiện rồi.”
“Từ Bình!”
Mục Mộc phẫn hận nắm áo lão Tứ, tôi cùng Viên Phi vội vàng tách hai người ra, nhưng Mục Mộc đã sắp không khống chế nổi cảm xúc, nổi điên túm chặt lấy áo Từ Bình không chịu buông tay.
“Đủ rồi!”
Viên Phi bỗng nhiên rống to khiến tình cảnh nhất thời an tĩnh lại, hắn thở ra một hơi dài, chậm rãi nói: “Tôi đồng ý với ý kiến của lão Tứ, so với tự mình dọa mình, tôi thà rằng xác nhận một chút, cho dù thật sự có……. Tôi cũng nhận thức được ‘nó’.”
“Cậu cũng điên rồi đúng không!?” Mục Mộc nổi trận lôi đình: “Tùy các cậu! Tôi tuyệt đối sẽ không chơi lại!”
Nói xong, hắn nặng nề tông cửa chạy ra ngoài. Tôi cười khổ một chút, người ban đầu đưa ra cái trò chơi kia, không phải là hắn sao?
Nhân tính hèn mọn, luôn ở thời khắc sợ hãi nhất mà chân thật biểu hiện ra…….
“Cần có bốn người phải không?” lão Đại đẩy đẩy kính mắt trên mũi, chậm rãi nói: “Tính tôi một người, Viên Phi một người, còn ai nữa?”
“Tôi.” Tôi bình tĩnh lên tiếng, lại âm thầm nắm tay thành quyền, cưỡng chế thấp thỏm bất an.
Bởi vì tôi biết, thân là kẻ có liên quan giờ phút này không có quyền nói không. Càng trọng yếu hơn là, tôi không hy vọng bản thân cũng giống như Mục Mộc trở thành một kẻ đảo ngũ thảm thương, cho dù là chân tôi đang không ngừng run rẩy.
Tôi nhìn nhìn Tiểu Xán cùng Từ Bình, rõ ràng Tiểu Xán thực vô cùng sợ hãi, nhưng hắn dường như lại không dám cự tuyệt, đành phải cúi đầu không nói tiếng nào. Lòng tôi thầm than thở, đành phải đem ánh mắt chuyển sang hướng lão Tứ.
“Tôi đến.” lão Tứ mở miệng nói.
“Được, bốn người, đêm nay đến phòng họp.” lão Đại lạnh lùng nói.
“Nhưng tôi cảm thấy không cần thiết.” lão Tứ bỗng nhiên nói, “Chơi thêm lần nữa cũng chỉ có thể chứng minh xác thật nhiều thêm một người, nhưng cậu làm cách nào để hỏi hắn? Cậu có thể cùng hắn trao đổi không?”
“Vậy cậu có ý kiến gì?” lão Đại ngồi trên giường, hai mắt thẳng tắp nhìn lão Tứ.
“Bút tiên.”
Hai chữ ngắn ngủi, cũng khiến tôi bắt đầu bội phục vô hạn. Lão Tứ đúng là có chút kỳ quái, nhưng không nghĩ tới khi gặp phải loại chuyện này, tư duy lại vô cùng rõ ràng. Cách ‘hỏi’ thông thường nhất, không phải chính là chơi bút tiên sao?
Ánh mắt bốn người chúng tôi trao đổi lẫn nhau một chút, lập tức đều nhất trí,
“Được rồi, đêm nay chờ sau khi tắt đèn thì bắt đầu, tôi chuẩn bị vài thứ cần thiết.” lão Đại lại một lần nữa phát huy phong thái lãnh đạo.
“Đừng…… đừng đùa……” Tiểu Xán khiếp sợ nhìn chúng tôi, suýt nữa thì phát khóc: “Vạn nhất lại gọi ra thứ gì nữa thì làm sao bây giờ……..”
Lòng tôi tiếp đó liền run rẩy, đúng vậy, nếu người chơi trò chơi sẽ chết, vậy lão Đại và lão Tứ……
Tôi liếc mắt nhìn Viên Phi một cái, hắn đồng dạng cũng đang nhìn tôi, kỳ quái chính là, rõ ràng chúng tôi chưa từng trao đổi ăn ý cái gì, lại trong nháy mắt dường như có thể thấu hiểu ý tứ trong mắt đối phương.
“Nếu là chơi bút tiên, tôi cùng Viên Phi là đủ rồi.” Tôi nói.
“Đúng vậy, hai người là có thể chơi.” Viên Phi phụ họa.
Trong phòng hốt nhiên an tĩnh xuống, lão Đại cùng lão Tứ giống như là đang trầm tư điều gì, cuối cùng lại hai miệng đồng thanh: “Tôi muốn chơi.”
“Nhưng mà……” tôi vội vàng nghĩ muốn ám chỉ cho bọn họ trò chơi này có thể mang đến nguy hiểm.
Lão Đại lắc đầu, nở nụ cười: “Tôi chính là lão Đại, chiếu cố các cậu là trách nhiệm của tôi.”
Lão Tứ cũng bình tĩnh nói: “Chủ ý là tôi ra, tôi không thể mặc kệ.”
Trong nháy mắt, mũi của tôi chua xót. Tôi vội vàng cười cười che dấu, lại che dấu không được xúc động trước nay chưa từng có ở trong lòng.
Tôi vốn chẳng hề tin tưởng cái gì là “có nạn cùng chịu”. Hạnh phúc có thể chia sẻ, nhưng tai họa thì mọi người luôn e sợ, lo tránh còn không kịp. Khi đe dọa phủ xuống, ý thức đầu tiên của mỗi người đều là tự bảo vệ mình, tâm tình ‘không tiếc hết thảy bảo vệ đối phương’ chẳng qua là tình tiết chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết, truyện tranh mà thôi.
Thế nhưng, giờ phút này tôi lại có